Trích đoạn chương 32 : Chú Sở đi xem kinh kịch.

Trích đoạn chương 32 : Chú Sở đi xem kinh kịch.

"Hoàng thượng, bần đạo xin diện kiến."

“Tiên sư miễn lễ… Đêm nay, chỉ vì ngài gửi thư hẹn gặp trong cung Cóc, nên thần đã nóng lòng muốn mặc vào lúc chạng vạng. Trong bầu trời xanh này, tất cả đều đáng tin cậy để dẫn đường. "

… ...

Màn trình diễn trên sân khấu là Côn khúc kinh điển của《Trường Sinh Điện》, câu chuyện về Đường Huyền Tông và quý phi của ông ta là Dương Ngọc Hoàn.

Trong một căn phòng riêng ở góc lầu hai, Tô Mạch cùng Sở Hàn ngồi ở bên cạnh nhau, chính giữa kê một cái bàn gỗ nhỏ, rượu lạc đặt ở trên bàn gỗ.

Nghe kịch vui uống trà rất khoái,

Tô Mạch đối hí kịch không có hứng thú, ngoài ý muốn chính là, Sở Hàn lại thập phần hưởng thụ.

Lúc này chú Sở đang ngồi co quắp trên ghế gỗ, mở rộng ra chân bắt chéo vào nhau như xã hội đen, Nhìn từ phía trước, chiếc túi lớn ở giữa đặc biệt nổi bật, thu hút sự chú ý của ‘ Dương Ngọc Hoàn ’trên sân khấu, khiến lời bài hát hát sai vài câu.

Những ngón tay mảnh khảnh của bàn tay phải gõ vào mặt bàn thỉnh thoảng cùng với bài hát, Sở Hàn hơi lắc đầu, đôi mắt hơi híp lại, trông rất thoải mái.

Sở Hàn thế này, chưa nói đến những người khác, Tô Mạch còn chưa từng nhìn thấy.

Khi quay đầu lại, Tô Mạch lại nhìn Sở Hàn cười như không cười.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Mạch, Sở Hàn nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tô Mạch lắc đầu, tiếp tục nghe vở kịch.

Sở Hàn suy nghĩ một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: “Em vừa rồi ở trong hậu viện tức giận? Vì sao?”

Sở Hàn không biết hành động trước kia của mình không phù hợp với hoàn cảnh lúc đó như thế nào, cũng không phải. biết rằng diễn viên xấu tính và gái mại da^ʍ là xấu xa, trong lòng anh ta ít hơn nhiều.

Trên thực tế, một số khía cạnh rất đơn giản, chú Chu chỉ bắt chước và không nghĩ đến nó.

“Anh có vẻ thích Kinh kịch nhỉ?” Tô Mạch nhướng mày hỏi.

Sở Hàn nhếch miệng cười, “Đúng vậy, chú nghe rất thú vị!”

Tô Mạch không nói nên lời, “Hỗn đản xem kịch, thật sự bạch mù a.”

Sở Hàn nghe ra được Tô Mạch đang cười nhạo mình, nhưng cũng không quan tâm, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, người ta quá xấu , lại hay hát sai, nếu là em hát thì sẽ đẹp hơn!""

Thường hát sai, đó chẳng phải là lỗi của ai đó?

Sở Hàn chỉ thở dài, không có ý gì khác. Tô Mạch biết ý của anh, nhưng vẫn khịt mũi tỏ thái độ.

"Lại tức giận sao? Hôm nay làm sao vậy? Trông không giống em chút nào."

Sở Hàn chỉ đơn giản là đang than thở, nhưng lại khơi dậy cảnh giác cực độ cho Tô Mạch!

“Có chuyện gì đó!”

Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tô Mạch trở nên ảm đạm, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Sở Hàn sững sờ một lúc, rồi sắc mặt thay đổi - sự thoải mái biến mất, thay vào đó là sự dữ tợn và máu tươi!

“Chết tiệt, dám tính kế chú!”

Nhưng khi Sở Hàn vỗ bàn lấy Cửu U ra, một cỗ sát khí đáng sợ từ từ xông ra, lập tức bao phủ toàn bộ khu vườn!

Tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả những người đang hát trên sân khấu cũng dừng lại, trên mặt đều là biểu cảm kinh hãi nhìn Sở Hàn. Sở Hàn liếʍ khóe miệng, lộ ra nụ cười xấu xa - hắn quyết định biến mọi người trong nhà hát thành "tác phẩm nghệ thuật"!

Đúng lúc này, cổng chính mở toang, một toán lính cầm súng trường xông vào;

"Chỗ ngồi ở đây, mau, mau đi nghênh đón!”

Tô Mạch giữ chặt nắm lấy Sở Hàn, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng nhìn thấy một người đàn ông mập mạp mặc quân phục sĩ quan cấp cao đang từ từ bước vào rạp hát, hắn phía sau đi theo, thế nhưng một thân nhung trang Hạ Tử An.

Không, không phải Hạ Tử An, mà là Hạ Thiếu Tuyền.

Cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ vẫn nổi lên, Sở Hàn gầm nhẹ một tiếng, đồng thời, hai mắt trở nên đỏ đậm vô cùng.

Vừa mới bước vào hí viên Hạ thiếu tuyền kinh ngạc ngẩng đầu lên……

“Này! Dậy đi!”

Editor có lời muốn nói:

Tôi sẽ tạm drop bộ này, đến tháng 8 thì sẽ đăng nha.