Chương 9

Tiểu Thúy Loan cũng thấy sướиɠ lắm. Nhưng nàng đang giảng dạy cho cậu nhỏ nên tiếp tục nói:

– Côи ŧɧịt̠ của đệ bây giờ đang cắm vào lỗ l*и của tỷ. Việc này gọi là ȶᏂασ nhau hay đυ. nhau. Chính hành động này sẽ làm cho cả nam nhân và nữ nhân đều sướиɠ vô cùng. Vừa rồi chúng ta cũng đã làm với nhau rồi. Bây giờ đệ đã hiểu tại sao ả nữ nhân nọ lại giả dạng tỷ để tìm đệ chưa. Ả muốn đệ đυ. ả cho sướиɠ l*и chứ chẳng có mục đính gì khác.

Ngọc Tiêu Kỳ hiểu ra cười nói:

– Nhưng mà chuyện đó cũng làm đệ sướиɠ lắm. Đệ thấy ả đó cũng tốt với đệ vậy.

Tiểu Thúy Loan nghe thế nổi giận đùng đùng rút ngay cái l*и nàng về.

Ngọc Tiêu Kỳ ngơ ngác chưa hiểu vì sao thì Tiểu Thúy Loan đã lên giọng dấm chua:

– Đệ đã thích ả thì ngày mai hãy về đi. Tỷ khỏi phải tiễn nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ nhận ra sự việc nghiêm trọng vội ôm lấy thân hình Tiểu Thúy Loan rồi năn nỉ:

– Tỷ tỷ hãy nguôi giận. Đó là đệ sai. Lần sau nhất định đệ sẽ không quan hệ gì với ả giả mạo đó nữa. Làm sao ả có thể so sánh với tỷ tỷ cho được.

Tiểu Thúy Loan giận mà nói vậy chứ nàng làm sao mà bỏ Ngọc Tiêu Kỳ cho được. Nàng nghe cậu bé nói như thế thì trong lòng sướиɠ lắm nhưng ngoài mặt vẫn nói giận dỗi:

– Lần sau đệ không được phát ngôn như thế nữa. Tỷ sẽ không tha cho đệ đâu.

Ngọc Tiêu Kỳ vội vã xin lỗi và hứa liền lập tức.

Tiểu Thúy Loan hết giận tiếp tục bài học:

– Đệ có thấy rằng ©ôи ŧɧịt̠ của đệ ở trong l*и tỷ thì bị bóp chặt hơn so với khi ở trong l*и ả kia hay không ? Đó là sự khác nhau quan trọng. Vì phàm là nữ nhân nếu đã lăn lộn gối chăn với nam nhân rồi thì cái l*и của họ sẽ không còn sít như trước nữa. Do đó, khi ©ôи ŧɧịt̠ của đệ ở trong l*и tỷ thì đệ cảm thấy sướиɠ hơn và bị bóp chặt hơn là vì l*и của tỷ là l*и trinh chưa từng để ©ôи ŧɧịt̠ nào vào l*и. Thứ nữa, ban đầu khi tỷ và đệ ȶᏂασ nhau thì đầu ©ôи ŧɧịt̠ đệ vướng phải một cái màn chắn mỏng. Cái màn đó được gọi là màn trinh tiết. Biểu tượng cho người thiếu nữ còn trinh. Nếu người thiếu nữ đã bị mất trinh thì không còn giá trị gì nữa và sẽ không thể lấy chồng. Do vậy lúc nãy tỷ mới không muốn để đệ phá trinh tỷ, nhưng đệ cứ đòi hoài thành ra tỷ đành hiến trinh tiết của tỷ cho đệ vậy.

Ngọc Tiêu Kỳ nghe đến đây thì toát mồ hôi hột ra nói:

– Thế thì đệ hại tỷ mất rồi ! Đệ quả là đáng chết mà. Từ đây về sau làm sao tỷ có chồng được.

Tiểu Thúy Loan thấy cậu bé hối lỗi thật tình như vậy thì cũng an ủi trong lòng. Nàng ôm lấy cậu rồi nói:

– Đệ đừng tự hành hạ mình. Đây là tỷ tự tình nguyện. Chuyện tiết trinh của tỷ không đáng quan tâm vì tỷ thật sự thương đệ mà.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nói vậy thì sung sướиɠ trong lòng. Cái ôm của Tiểu Thúy Loan khiến cho dục tính của cậu lại được dịp bùng lên.



Ngọc Tiêu Kỳ ôm ghì lấy người ngọc rồi đòi hỏi chuyện giao hoan. Giờ đây hai người đã hoàn toàn hiểu nhau và cuộc ái ân lần này thật là muôn phần tuyệt diệu.

Sáng hôm sau, Ngọc Tiêu Kỳ quay trở lại khu đầm nước để tiếp tục công việc câu cá thường nhật của mình. Cậu không ngờ rằng Lý Thiếu Hà đã phục sẵn ở đó. Suốt đêm qua, Lý Thiếu Hà ra công truy tìm tông tích cậu nhỏ mà không tìm ra vì vậy ngay sáng nay nàng đã cố tình đến nơi này để chờ đợi con mồi.

Lý Thiếu Hà thấy Ngọc Tiêu Kỳ đến rồi thì mừng rỡ giả bộ từ xa tiến lại. Nàng lên tiếng gọi cậu nhỏ hết sức thân thiết.

Ngọc Tiêu Kỳ nhận ngay ra âm thanh của người đã cùng cậu đυ. mấy lần ở trong gian nhà nhỏ. Cậu bối rối không biết có nên vạch mặt kẻ giả mạo kia ra không. Dù sao, Ngọc Tiêu Kỳ cũng đã từng cụp lạc với người ta và hưởng không ít khoái lạc.

Lý Thiếu Hà làm sao ngờ được bộ mặt giả dối của nàng đã bị phát hiện. Nàng ôm lấy thân hình Ngọc Tiêu Kỳ rồi âu yếm hỏi:

– Kỳ đệ hôm qua đi đâu mà để tỷ cứ ở nhà đợi hoài thật là sốt ruột chết đi được.

Ngọc Tiêu Kỳ lúng túng không biết nói sao. mùi thơm da thịt nữ nhân và sự đυ.ng chạm khiến cậu nhớ lại những giây phút thần tiên tuyệt diệu giữa hai người.

Lý Thiếu Hà liếc nhìn khuôn mặt cậu nhỏ thì thấy mặt của Ngọc Tiêu Kỳ có vẻ rất lạ. Dường như đã có chuyện gì xảy ra từ đêm qua rồi.

Lý Thiếu Hà có tật giật mình vội níu lấy tay cậu nhỏ nói lớn:

– Hôm qua đã xảy ra chuyện gì ? Đệ nói đi !

Ngọc Tiêu Kỳ không thể đừng được đành lên tiếng:

– Tỷ không phải là Thúy Loan tỷ. Đã có người nói cho đệ biết rồi.

Lý Thiếu Hà buông vội cậu nhỏ ra nói:

– Ai ! Ai lại có thể nói như vậy … ?

Ngọc Tiêu Kỳ thở dài cúi đầu:

– Đệ không thể chỉ ra tên người đó, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta không thể tiếp tục được nữa.

Lý Thiếu Hà thất thanh nói:

– Làm sao thế được ! Chẳng lẽ có người uy hϊếp đệ ư ?

Ngọc Tiêu Kỳ lắc đầu:

– Chẳng ai uy hϊếp đệ cả, chỉ vì chúng ta không thể làm như trước, thế thôi.



Lý Thiếu Hà giận quá hóa liều liền ngửa cổ cười lớn rồi nói gằn từng tiếng:

– Đệ tưởng đệ có thể buông tay dễ dàng vậy ư ? Ta không cho đệ làm như vậy đâu ?

Rồi Lý Thiếu Hà bất thần ôm chầm lấy Ngọc Tiêu Kỳ xô cậu ngã xuống. Hai người vật lộn dưới đất một lúc thì quần của Ngọc Tiêu Kỳ đã bị lột khỏi thân rồi.

Côи ŧɧịt̠ của cậu lộ ra dưới ánh nắng trời cùng với những đám lông lơ thơ nơi hạ thể đen kịt.

Lý Thiếu Hà bất chấp mọi chuyện liền vầy cuộc mây mưa ngay cạnh đầm nước. Thân thể nàng lõα ɭồ dưới ánh sáng ban mai trông thật vô cùng hấp dẫn. Mái tóc nàng xõa tung che lấy một bên nhũ phong đã cương cứng vì nứиɠ.

Ngọc Tiêu Kỳ bị đè ngửa ra đất cố gắng vùng dậy nhưng bất lực. Cậu bị nữ nhân giữ chặt lấy hai tay trong khi ©ôи ŧɧịt̠ của cậu đã bị cái l*и đỏ hồng của nữ nhân nuốt chửng.

Tiếng thở phì phò của hai người cùng với những âm thanh của l*и ©ôи ŧɧịt̠ đập vào nhau bùm bụp.

Ngọc Tiêu Kỳ bị hϊếp mà không sao phản kháng nên được. Côи ŧɧịt̠ của cậu dù không muốn vẫn cứ hùng hục đâm thấu l*и nữ nhân khiến Lý Thiếu Hà rú lên vì sướиɠ tê l*и.

Hai người quần nhau một hồi thì l*и Lý Thiếu Hà bắn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài. Ngọc Tiêu Kỳ dù không hề muốn nhưng cũng nhận không ít khoái lạc. Cậu cố gắng giữ cho ©ôи ŧɧịt̠ mình không ra khí nhưng trước sức tấn công như vũ bão và ma sát kinh người của cái l*и nữ nhân thì Ngọc Tiêu Kỳ cũng chịu không thấu nữa. Côи ŧɧịt̠ bất trị của cậu đã bắt đầu rung động vào nhả từng loạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đầy cái l*и đã ửng đỏ và đang căng phồng vì nứиɠ của Lý Thiếu Hà rồi.

Lý Thiếu Hà khoái trí nằm ngửa ra đất vừa thở vừa cười một cách thích thú. Cuối cùng thì nàng cũng đã thắng. Côи ŧɧịt̠ kia dù muốn hay không cũng phải tiếp dịch cho nàng.

Lý Thiếu Hà nghỉ ngơi một hồi rồi lấy quần trả lại cho Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng vui vẻ trong chiến thắng và nhận thấy chưa lần nào đυ. nhau mà lại sướиɠ l*и như lần này vì cảm giác chiếm đoạt và lo sợ bị phát giác thật là thích thú.

Ngọc Tiêu Kỳ bị hϊếp trong lòng uất ức. Cậu mặc lại quần vào rồi ngồi thừ ra bên bờ đầm không biết bao lâu mới tỉnh táo lại đôi chút để bắt đầu công việc của mình.

Chiều đến, Tiểu Thúy Loan quay lại đón cậu nhỏ thì thấy Ngọc Tiêu Kỳ mặt mày ủ rủ có vẻ rất tội nghiệp. Nàng vội ôm lấy cậu rồi âu yếm hỏi thăm. Ngọc Tiêu Kỳ gục đầu vào đồi ngực thanh tân của người thiếu nữ rồi òa khóc kể lể sự tình.

Tiểu Thúy Loan nổi giận đùng đùng tức giận nói:

– Con a đầu kia thật là quá lắm ! Ngày mai tỷ sẽ xin với tiểu thư cho đệ nghỉ mấy bữa. Chúng ta ở cùng với nhau xem ả nọ còn làm được gì.

Thế là với lời cầu xin của Tiểu Thúy Loan, Ngọc Tiêu Kỳ được nghỉ ngơi mấy ngày liền. Hai người nhờ vậy được ở gần nhau và chuyện ái ân thật vô cùng mỹ mãn.

Lý Thiếu Hà làm gì không phát hiện ra mọi sự. Có điều nơi ở của Tiểu Thúy Loan lại quá gần phòng Nhị tiểu thơ nên nàng ta chẳng làm gì được. Lý Thiếu Hà mấy lần bí mật áp sát căn phòng nhỏ của Tiểu Thúy Loan thì bắt gặp được những âm thanh hoan lạc tưng bừng. Nàng hiểu ra Tiểu Thúy Loan đã tiến hành đυ. nhau thân mật cùng với Ngọc Tiêu Kỳ rồi. Nàng càng nghĩ càng tức vì không dưng bị kẻ khác đến sau đẩy nàng ra rìa để hưởng trọn ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ rồi chiếm lấy một mình.

Lý Thiếu Hà không được ăn liền nghĩ cách đạp đổ và tiêu diệt kẻ thù. Nàng vờ như tình cờ bắn ra tin tức cho Nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm về hành vi lạ lùng của tỳ nữ Tiểu Thúy Loan trong đêm.

Quả nhiên, Hạ Mộng Cầm nổi tính tò mò. Nàng quyết định nửa đêm mở cửa đột nhập vào căn phòng của tỳ nữ.