Chỗ này vốn rất bất tiện trong việc sinh hoạt vì xa hẳn nơi thị tứ. Mua sắm rất khó khăn. Thế nhưng, nơi đây lại rất phù hợp với hoàn cảnh của bọn người Tiêu Huệ Lan, Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ.
Ba người ở trong căn nhà nhỏ liên tục cả 6 tháng liền. Ngày ngày Tiêu Huệ Lan dùng dược phương bí mật ra sức chữa trị cho đôi mắt của cậu nhỏ.
Cuộc chữa trị làm cho tình cảm của Tiêu Huệ Lan đối với Ngọc Tiêu Kỳ ngày càng thắm thiết. Tiểu Thúy Loan thì ngày ngày nấu cơm, châm nước, phục vụ cho hai người toàn tâm toàn ý để chữa trị bệnh.
Ngọc Tiêu Kỳ nhiều lúc thấy thất vọng quá chừng vì chữa trị đã lâu mà chẳng thấy chút công hiệu gì.
Một điều nữa là suốt ngày cậu kề cận bên người ngọc. mùi thơm và da thịt nữ nhân khiến con lợn lòng của cậu lại sục sôi đòi quyền thõa mãn.
Tiêu Huệ Lan thì hết tâm sức nghĩ cách chữa trị cho Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng chẳng quan tâm xem hạ thể Ngọc Tiêu Kỳ nhiều khi cứ đội quần lên hoài.
Ngọc Tiêu Kỳ thì nín quá chịu không nổi nữa. Không ngờ trong lúc Tiêu Huệ Lan đang trầm ngâm thất vọng đứng trước một loạt các vị thuốc thì cậu nhỏ đã nhào lại ôm chặt eo nàng.
Tiêu Huệ Lan giật nảy mình khi thấy ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắt của cậu đè lên phần hạ thể nàng từ phía đằng sau. Hai tay cậu nhỏ đã vươn ra ôm chặt nàng rồi.
Tiêu Huệ Lan bực bội gắt khẽ:
– Thôi nào ! Người ta đang điên đầu đây mà Kỳ đệ còn giỡn nữa.
Ngọc Tiêu Kỳ sống cùng Tiêu Huệ Lan hơn mấy tháng trời biết nàng nọ cũng rất yêu mình nên cậu càng ôm chặt lấy eo thon của mỹ nhân mà thì thầm đòi hỏi chuyện giao hoan.
Tiêu Huệ Lan lắc đầu, gỡ tay Ngọc Tiêu Kỳ ra khẽ nói:
– Kỳ đệ ! Đệ không nên như vậy. Chúng ta cần phải kiên nhẫn tìm cách. Đệ phải để yên cho tỷ suy nghĩ chứ.
Ngọc Tiêu Kỳ yểu sìu ngồi xuống giường, miệng nói:
– Tỷ tỷ nghĩ gì thì nghĩ. Tiểu đệ chán lắm rồi. Đệ chẳng thèm chữa trị gì đâu.
Tiêu Huệ Lan thấy Ngọc Tiêu Kỳ mặt mày buồn bực, tâm trạng chán nản như thế thì tội nghiệp cho cậu. Bản thân nàng cũng đã nghĩ đủ cách mà không thấy tác dụng gì thì lo sợ cho Ngọc Tiêu Kỳ mãi mãi sẽ bị mù.
Nàng nghĩ cậu nhỏ đang thèm được đυ. thì bây giờ nàng để cho y đυ. thì cũng tốt thôi. Biết đâu vì việc này mà Ngọc Tiêu Kỳ vui lên thì bệnh tình sẽ có tiến triển.
Tiêu Huệ Lan nghĩ vậy liền ôm lấy choàng lấy người Ngọc Tiêu Kỳ rồi kéo cậu ngã dài lên giường.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ đã tỏ ra bằng lòng cho cậu đυ. nàng thì thích thú vội ôm chặt lấy người Tiêu Huệ Lan mà hôn hít say sưa.
Hai người cởi bỏ y phục cho nhau rồi vầy cuộc mây mưa.
Ngọc Tiêu Kỳ đã lâu chưa ái ân cùng Tiêu Huệ Lan nên tâm tình cậu khích động khôn tả. Tuy Ngọc Tiêu Kỳ chẳng nhìn thấy gì nhưng cậu biết mỹ nhân này là người tuyệt diệu nhất trong số các nàng mà cậu từng ái ân.
Không những cơn thể nàng mềm mại, rắn chắc mà phút giao hoan cũng bền bỉ lạ thường. Nàng là người duy nhất mang lại cho cậu tuyệt đỉnh khoái lạc và có thể theo cậu đến đỉnh vu sơn một cách tuyệt vời.
Tiêu Hụê Lan lúc này nằm ngửa ra giường để cho tình quân nằm đè lên mình nàng. Hai tay mỹ nhân quàng ra ôm lấy đầu Ngọc Tiêu Kỳ kéo vào ngực mình.
Đôi môi Ngọc Tiêu Kỳ hôn hít say sưa đôi gò bồng đảo nhô cao kia. Bên dưới hạ thể cậu thì ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắt đã cạ nhẹ vào l*и mỹ nhân rồi.
Hai người vừa hôn hít vừa thưởng thức lẫn nhau. Màn dạo đầu kéo dài trong sự ngây ngất tê mê.
Bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ như có ma lực sờ nắn trên làn da mịn màn của Tiêu Huệ Lan làm cho nàng nọ run rẩy vì sướиɠ.
Tiêu Huệ Lan đã bắt đầu rêи ɾỉ trong cơn mê đắm. Bàn tay nàng đã đưa xuống bên dưới mà sục nhanh ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ.
Hai người quần thảo lẫn nhau độ nửa canh giờ thì Ngọc Tiêu Kỳ bắt đầu đẩy ©ôи ŧɧịt̠ của cậu vào trong l*и nàng nọ.
Tiêu Huệ Lan nước da^ʍ đã chảy ra lênh láng, nàng thở hỗn hễ vì nứиɠ khi ©ôи ŧɧịt̠ kia lọt hẳn vào trong l*и nàng.
Tiêu Huệ Lan càng lúc càng rên to trong khi ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ hì hục ra vào trong cái âm phong động ướŧ áŧ nọ.
Tiêu Huệ Lan sướиɠ quá hai chân quàng lấy hai bên hông cậu nhỏ trong lúc hạ thể nàng liên tục hẩy lên để đón nhận ©ôи ŧɧịt̠ to bự đang đâm xuống.
Ngọc Tiêu Kỳ sướиɠ quá vì cái l*и Tiêu Huệ Lan càng lúc càng bóp chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ cậu. Ngọc Tiêu Kỳ càng đυ. càng nhanh. Bất thần cậu cảm thấy một dòng sướиɠ khoái bùng lên rất cao cùng với cảm giác đau nhức không thể tả nơi nhãn cầu.
Ngọc Tiêu Kỳ kêu rú lên trong khoảng khắc. Nước tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ phóng ra xối xả vào trong l*и đang co giật của nàng Tiêu Huệ Lan.
Tiêu Huệ Lan hai mắt nhắm nghiền, toàn thân co giật, nước trong l*и nàng liên tiếp tuôn ra không gì cản nổi. Cái nút chặn là ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ to lớn là thế mà cũng đã để cho dòng suối khoái lạc kia tràn cả ra ngoài.
Ngọc Tiêu Kỳ ngay phút xuất khí thì thấy hai mắt cậu đau nhức vô cùng. Nhưng khi khí đã xuất xong thì chỉ cảm thấy hai con mắt như đang bị cộm bởi một vật gì. Ngọc Tiêu Kỳ thấy khó chịu liền đưa tay lên dụi mắt.
Côи ŧɧịt̠ của cậu vẫn còn đang cứng nằm yên trong l*и mỹ nhân. Thân hình mỹ nhân lúc này chính là cái đệm êm ái cho Ngọc Tiêu Kỳ nằm xuống thật gọn.
Ngọc Tiêu Kỳ dụi mắt một hồi thì chợt phát giác ra những tia sáng lấp ló hết sức lạ lùng. Ban đầu cậu còn kinh ngạc không dám tin nhưng khi cậu chú ý kỹ thì thấy dưới những tia sáng đó là hình ảnh một khuôn mặt mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp đang ở rất gần.
Ngọc Tiêu Kỳ bỡ ngỡ đưa tay ra đυ.ng lấy. Chẳng ngờ cái chàng đυ.ng phải là một làn da mịn màn. Cái mũi nhỏ nhắn và cái miệng xinh kia thật sự thật gần.
Tiêu Huệ Lan sau cơn khoái lạc thấy Ngọc Tiêu Kỳ sờ xẩm mặt mình thì tức cười nói:
– Kỳ đệ làm trò gì vậy ! Bộ mặt tỷ tỷ hôm nay bị cái gì sao mà đệ đệ săm soi lâu thế ?
Ngọc Tiêu Kỳ run run ôm lấy khuôn mặt Tiêu Huệ Lan mà hun tới tấp. Cậu vừa hun vừa kêu lên sung sướиɠ.
– Ôi … ta … ta … thật đã nhìn … thấy … nàng rồi …
Tiêu Huệ Lan kinh ngạc ngồi nhổm dậy:
– Đệ nói sao ? Đệ đã nhìn thấy mặt ta ư ?
Ngọc Tiêu Kỳ sung sướиɠ la lớn:
– Đúng rồi! Đệ đã nhìn thấy mặt tỷ. Tỷ đúng thật là tuyệt thế gian nhân trên cõi đời này. Ô hô … đệ thật không ngờ lại có ngày được trông thấy mặt tỷ. Đúng là đệ ngu ngốc không nhìn thấy cái đẹp mà.
Tiêu Huệ Lan mặt hoa sáng ngời. Nàng không ngờ chuyện đυ. nhau lại có thể giúp cho Ngọc Tiêu Kỳ sáng mắt. Mà điều kỳ diệu hơn cả là cậu coi nàng là người xinh đẹp nhất trên đời. Qủa thật cũng không bỏ công nàng lặn lội vất vả tìm thuốc chữa bệnh cho y.
Tiểu Thúy Loan ở đằng sau nhà nghe tiếng reo hò vội vàng chạy lên. Nàng đến nơi thì thấy hai người thân thể lõα ɭồ đang vừa khóc vừa cười hết sức quái lạ.
Tiểu Thuý Loan kinh ngạc kêu lớn:
– Này … này … hai người mau dừng lại ngay …. có chuyện gì thế này ?
Ngọc Tiêu Kỳ quay mặt lại nhìn. Cậu không nhìn thấy Tiểu Thúy Loan như thế nào mà chỉ cảm thấy có một bóng người mặc y phục trắng đang đứng ngay ngoài cửa.
Tiêu Huệ Lan tỉnh trí lại trước vội lao người đến bên Tiểu Thúy Loan kéo nàng lại gần.
Tiêu Huệ Lan la lớn:
– Kỳ đệ ! Đệ nhìn xem cô nương này như thế nào ?
Ngọc Tiêu Kỳ dán mắt vào sát mặt Tiểu Thúy Loan. Cậu thấy nàng nọ khuôn mặt xinh tươi, tóc để hai bên buộc thành hai túm nhìn rất ngộ.
Mặt Tiểu Thúy Loan không thể sánh bằng mặt của Tiêu Huệ Lan nhưng cũng rất ưa nhìn.
Ngọc Tiêu Kỳ lùi lại một chút rồi nheo mắt nhìn Tiểu Thúy Loan cười nói:
– Tỷ tỷ này để hai túm tóc ngộ ghê.
Tiêu Huệ Lan cười khanh khách chỉ vào Tiểu Thúy Loan rồi nói:
– Ha .. ha .. . Loan muội thấy chưa. Y đã nhìn thấy được muội rồi đó. Y còn biết là muội đang buộc tóc hai bên nữa.
Tiểu Thúy Loan thì vừa mừng vừa tức. Cô nàng không ngờ ngày Ngọc Tiêu Kỳ nhìn thấy đầu tiên, nàng lại để cho cậu ta thấy mình xấu xí như vầy.
Nàng nghĩ đến đây vội vàng tất tả chạy trở ra ngoài không dám để cậu nhỏ nhìn nàng thêm nữa.
Tiểu Thúy Loan nghĩ nàng phải ra ngoài trang điểm và trải tóc thật đẹp để rồi mới đến gặp Ngọc Tiêu Kỳ.
Tiêu Huệ Lan thì sau cơn mừng rỡ mới nhớ ra hai người vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Mỹ nhân sực nghĩ bây giờ Ngọc Tiêu Kỳ đã sáng mắt lại rồi. Nếu mà để Ngọc Tiêu Kỳ nhìn nàng lõα ɭồ thì ngượng chết đi được.
Tiêu Huệ Lan nghĩ vậy liền vội vàng ôm lấy y phục chạy sang phòng bên để mặc lại. Nàng bây giờ chẳng dám tự tiện thay đổi y phục trước mặt Ngọc Tiêu Kỳ nữa.
Mấy ngày sau đó, chuyện chữa bệnh mắt cho Ngọc Tiêu Kỳ càng lúc càng khả quan. Hóa ra dược phương do Tiêu Huệ Lan mang về cần phải có những cuộc hành da^ʍ ái ân cùng cực để kí©h thí©ɧ dược vật thấm vào trong mắt Ngọc Tiêu Kỳ.
Tiêu Huệ Lan không ngờ lại có chuyện quái dị đến vậy. Thế nhưng khi nàng nghiệm ra nguyên nhân thì mọi chuyện đã không có khó khăn gì nữa.
Vậy là từ đó, Ngọc Tiêu Kỳ vừa được chữa mắt bằng thuốc vừa được trải qua những trận ái ân cuồng nhiệt cùng với hai nàng.
Càng chung đυ.ng, hai mắt Ngọc Tiêu Kỳ càng lúc càng nhìn rõ hơn. Hóa ra chuyện nhìn thấy thật sướиɠ khoái vô cùng. Bây giờ đây, những lúc ái ân cùng nhau. Ngọc Tiêu Kỳ không những sờ thấy mà còn nhìn thấy làn da mịn màn của hai nàng Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan. Hơn thế nữa. Cậu còn phát giác ra l*и của Tiểu Thúy Loan còn nhiều lông hơn cả l*и của Tiêu Huệ Lan. Thế nhưng hai bầu vυ" của Tiểu Thúy Loan thì không thể sánh bằng Tiêu Huệ Lan cho được.
Chuyện vừa đυ. lại vừa được nhìn ngắm thân thể mỹ miều, trần trụi của mỹ nữ làm cho cậu nhỏ cực kỳ thích thú.
Bây giờ, những lúc giao hoan cùng nhau. Ngọc Tiêu Kỳ lại có thêm một sở thích nữa là hụp đầu vào hạ thể các nàng mà hôn hít, chọc ngoáy và ngắm nghía cái l*и xem nó tròn méo như thế nào.
Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan thay phiên nhau mà phục vụ cậu nhỏ. Hai nàng biết rõ ràng rằng thân thể của mình ngày càng bị cậu nhỏ nhìn rõ hết. Cả hai đều xấu hỗ nhưng cũng không thể không cởi truồng ra để đυ. cùng Ngọc Tiêu Kỳ.
Trải qua hơn 1 tháng trời với những màn ái ân liên tu bất tận. Cặp mắt của Ngọc Tiêu Kỳ đã hoàn toàn trông rõ như người thường rồi.
Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan mừng lắm. Hai nàng tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng. Giờ đây, tuy chẳng nói ra, nhưng cả hai đã xem cậu nhỏ là trượng phu của mình rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ sung sướиɠ khôn cùng. Cậu cảm tạ hai người đẹp đã không tiếc công sức và thân thể để giúp cho cậu được sáng mắt.
Tình cảm của Ngọc Tiêu Kỳ dành cho hai nàng cũng từ đó mà được nâng lên thấy rõ.
Bây giờ đây, Tiểu Thúy Loan mới nhắc tới chuyện tiểu thơ Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy. Nàng kể lại chuyện hai người bọn họ hiện vẫn đang bị giam vào một nơi biệt phòng sống cực kỳ khổ sở.
Tiêu Huệ Lan nói:
– Hạ trang chủ là một lão già keo kiệt. Chúng ta nếu không làm khó cho lão thì e rằng lão chẳng dễ dàng mà chịu buông tha hai vị tiểu thơ kia. Lại nữa, chuyện giữa Kỳ đệ và 2 vị cô nương kia sẽ như thế nào. Kỳ đệ có sẵn lòng đón họ về làm nương tử hay không ?
Tiểu Thúy Loan nghe Tiêu Huệ Lan nói vậy thì không để Ngọc Tiêu Kỳ kịp lên tiếng liền nói:
– Không được! Chuyện của tiểu thơ cũng là chuyện của muội. Chúng ta cùng hoạn nạn với nhau sao thể bỏ mặc người cho được.
Tiêu Huệ Lan đối với hai nàng tiểu thơ này nàng cũng chẳng có cảm tình gì mấy. Nàng nhớ khi xưa bọn họ đối xử với nàng hết sức tàn tệ nên vẫn còn tấm tức trong lòng. Có điều hiện nay nàng đã là nương tử của Ngọc Tiêu Kỳ rồi nên cũng chẳng thèm chấp nhất chuyện xưa nữa.
Ngọc Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài nói:
– Chúng ta giờ đây nhà cũng chưa có mà ở thì còn lo lắng chuyện kia mà chi. Đối với riêng ta thì chuyện của hai nàng Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy không thể giải quyết ngay được. Lỡ ra, 2 nàng nọ chỉ muốn chơi đùa cùng ta mà không muốn xem ta là phu tướng thì định lẽ nào. Tốt nhất, chúng ta cứ để chuyện này thư thả lại đã.
Thế rồi từ đó, ba người chuyển tới sống trong khu thị trấn cách Hạ gia trang gần 1 dặm. Tiêu Huệ Lan hơn chục năm trời bôn ba đó đây cũng có được một số vốn kha khá. Ba người quyết định mở một tiệm cầm đồ và mua một trang viên bỏ hoang gần đó.
Ngày ngày, Tiêu Huệ Lan ra tiệm cầm đồ làm việc, còn Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ ở lại trong nhà dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp.
Thời gian thấm thoát qua đi. Tiệm cầm đồ của Tiêu Huệ Lan ngày càng phát đạt và đông khách.
Phần lớn trong số này lại chính là các vị công tử con nhà giàu. Bọn này thấy ở đâu có một nàng mặt đẹp như ngọc đến mở tiệm nên tấp nập đến xem. Tiêu Huệ Lan bình thường chẳng mấy quan tâm đến bọn công tử nọ. Thế nhưng nàng vì kế sinh nhai nên cũng phải lịch thiệp chào đón, cười với bọn chúng.
Tiểu Thúy Loan cũng đã ra tiệm giúp việc sổ sách cho Tiêu Huệ Lan rãnh rang đi lại mua bán.
Ngọc Tiêu Kỳ thì từ ngày mắt sáng rồi cậu tích cực học tập để có thể đọc và viết như mọi người.
Cũng may, Ngọc Tiêu Kỳ bản tính thông minh nên học cũng nhanh lắm. Bây giờ Ngọc Tiêu Kỳ vừa học tập vừa ở nhà làm món ăn cho hai vị nương tử khi đi làm về.
Không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ lại có kiếu trong việc nấu nướng. Cậu đọc trong sách nấu ăn mà nấu được các món ăn ngon không kém gì ở các nơi tửu quán.
Tiêu Huệ Lan ăn món ăn do Ngọc Tiêu Kỳ nấu mà cũng phải ngạc nhiên. Nàng đi nhiều nơi, ăn uống cũng nhiều nên biết món ăn do Ngọc Tiêu Kỳ nấu không phải tầm thường.
Hóa ra, Ngọc Tiêu Kỳ trong lúc học đọc lại thường lấy quyển sách nấu ăn ra mà tập luyện nên việc nấu nướng tiến bộ không ngờ.
Càng lúc Ngọc Tiêu Kỳ càng thích thú việc chế tạo các món ăn. Mỗi ngày thường cậu phải làm đến mười mấy món thì mới vừa dạ.
Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan thấy cậu nấu ăn ngon thì phục vô cùng. Thế nhưng hai nàng đều sợ mập nên mỗi món chỉ nhúng đũa vài lần là đã thấy no rồi.
Tiêu Huệ Lan thấy Ngọc Tiêu Kỳ nấu ăn ngon như vậy thì quyết định đổi nghề. Ba người chuyển sang mở một tửu quán để kinh doanh.
Đầu bếp chính là Ngọc Tiêu Kỳ. Sổ sách thu chi thì có Tiểu Thúy Loan, còn quán xuyến cửa hàng là Tiêu Huệ Lan.
Ba người hợp sức lại cùng nhau làm việc thì thấy vui thú hơn trước nhiều.
Ngọc Tiêu Kỳ được tự mình thể hiện bản lãnh thì thích lắm. Cậu ra sức làm càng nhiều món ngon để khỏi phụ sự trông đợi của mấy vị cô nương.
Quán ăn do ba người hợp lại chỉ trong một thời gian ngắn đã nức tiếng đồn xa. Tài nghệ của Ngọc Tiêu Kỳ đã được nhiều người biết đến nên quán ăn ngày càng đông khách.
Ba người kiếm được nhiều tiền liền tìm đến Hạ gia trang hỏi cưới hai vị cô nương Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy.
Hạ lão trang chủ không ngờ kẻ hỏi cưới con mình chính là cậu bé mù Ngọc Tiêu Kỳ năm nào. Vì thế lão hoan hỉ vô cùng vội đồng ý nhận lời ngay.
Tiểu thơ Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy thì sững cả người ngay trong lễ động phòng khi nhận ra phu tướng lại chính là cậu bé mù năm xưa chung đυ.ng cùng mình. Hai đằng gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi, xúc động vô cùng.
Tiểu Thúy Loan y trang lộng lẫy bước tới ôm chặt Hạ Mộng Cầm mà khóc nức nở. Chủ tớ bọn họ đã 2 năm trời mới gặp được nhau thì bảo sao không xúc động cho được.
Một người nữa mừng rỡ không kém là Ngọc Thanh Thanh. Nàng tưởng rằng mãi mãi không gặp lại em nữa nhưng ngờ đâu ngày nay gặp được Ngọc Tiêu Kỳ mà còn thấy cậu được sáng mắt lại. Nàng đứng nhìn mọi người ôm nhau khóc mà nước mắt sung sướиɠ hoen lên mi mắt.
Tiêu Huệ Lan nhìn hai cô dâu mới và nhìn cảnh đoàn tụ đầy nước mắt kia thì cũng thấy nao lòng. Nàng chợt nghĩ con người ta sống với nhau phải có cái tình thì mọi sự mới vui thú và hạnh phúc được. Cái tình đó phải chăng là đang diễn ra nơi đây…