- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Song Tinh
- Chương 34
Song Tinh
Chương 34
Không may cho Hoa Thiên Thiên người mở cửa cho các vị phu nhân vào trong nhà nàng lại chính là cô ả Lã Mai.
Vì vậy mà trong lúc Hoa Thiên Thiên cùng Ngọc Tiêu Kỳ đυ. nhau đến đoạn cao trào thì các vị phu nhân ai ai cũng đều có mặt.
Bọn này đều sững sờ và phấn khích khi chứng kiến hai kẻ lõα ɭồ đang đυ. nhau đến mức tơi bời.
Và rồi, đầu tiên là Lã Mai lột bỏ y phục trên người đi đến đυ. với Ngọc Tiêu Kỳ.
Các phụ nhân còn lại không ai bảo ai cứ thế lần lượt lột truồng ra để mà được đυ. cho đã.
Vậy là ngay trong ngày hôm đó, Ngọc Tiêu Kỳ phải tiếp một lúc mấy chục nữ nhân đang trong trạng thái khích dục thì cậu chịu làm sao cho nổi.
Côи ŧɧịt̠ của cậu vào ra hết cái l*и này đến cái l*и khác làm cho nó rát hết cả ra.
Thế mà vẫn còn không ít các mệnh phụ phu nhân vẫn còn chưa được hưởng khoái lạc nên khó chịu vô cùng.
Hoa Thiên Thiên thấy tình cảnh như vậy đành phải lên tiếng để các bà cho cậu nhỏ được nghỉ. Nàng tuyên bố Ngọc Tiêu Kỳ là của chung nên không việc gì phải vội vàng cả. Ai ai rồi cũng sẽ được đυ. cho sướиɠ l*и thôi.
Ngọc Tiêu Kỳ ở lại nơi này trở thành một công cụ cho các nữ nhân hưởng lạc. Bọn họ ngày nào cũng tụ tập ở nhà của Hoa Thiên Thiên để ăn chơi và được đυ. cho đã.
Cuộc sống của Ngọc Tiêu Kỳ kể từ lúc đó là “khoái lạc” trong cái “khổ”. Cậu thường xuyên phải tiếp không ít các bà nên mệt mỏi rã rời.
Tuy mỗi ngày Hoa Thiên Thiên đều cho cậu ăn toàn đồ bổ và uống rượu sâm nhưng sức một người thì cự sao cho lại mấy chục người. Mà bọn nữ nhân này ai nấy đều “xa chồng” đã lâu nên nứиɠ l*и kinh khủng. Họ hành hạ cậu nhỏ đến là khổ sở với cái l*и của họ.
May cho cậu nhỏ là cuộc hành da^ʍ tập thể chỉ kéo dài được hai tuần. Đến tuần thứ ba thì có một nhân vật bất ngờ tìm đến. Người này xuất hiện ngay cả Ngọc Tiêu Kỳ cũng không thể ngờ. Đó chính là nàng Tiêu Huệ Lan.
Tiêu Huệ Lan sau khi tìm được phương dược bí truyền có thể chữa được bệnh mù cho Ngọc Tiêu Kỳ thì vội vàng quay trở lại Hạ gia trang.
Nàng không ngờ mới cách đó không lâu mà thế sự đã đổi dời nhanh đến vậy. Ngọc Tiêu Kỳ thì bị đuổi đi chẳng biết lưu lạc nơi đâu, còn Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy thì bị nhốt ở nơi biệt phòng.
Tiểu Thúy Loan thì còn thê thảm hơn. Nàng ta sau khi bị đánh và bỏ đói vài ngày thì bây giờ phải làm công việc của bọn tỳ nữ thấp kém. Nàng ta suốt ngày tất bật và bị đói, bị đòn nên mặt mày, y phục sộc sệch nhìn rất thương tâm.
Tiêu Huệ Lan thấy nàng nọ bị đầy ải như vậy không khỏi chạch lòng liền cứu nàng ra hẳn bên ngoài.
Hai người tìm một căn nhà nhỏ thuê tạm rồi bắt đầu dò hỏi tung tích Ngọc Tiêu Kỳ.
Hai người tìm mãi gần như đã tuyệt vọng thì bất ngờ Tiểu Thúy Loan nhận ra Lý Thiếu Hà trong lúc nàng nọ đi chợ cùng với nữ tỳ.
Tiểu Thúy Loan liền chặn nàng nọ lại để hỏi chuyện về Ngọc Tiêu Kỳ. Thế nhưng Lý Thiếu Hà căm giận Tiểu Thúy Loan không biết sao cho hết thì làm sao nàng ta lại nói ra tung tích của cậu nhỏ mù kia.
Tiểu Thúy Loan không làm gì được liền nhờ vào tay của Tiêu Huệ Lan để khám phá bí mật.
Nàng thần trộm lập tức thể hiện bản lãnh. Ngay trong đêm đó, nàng ta đã đột nhập thẳng vào nơi ở của Lý Thiếu Hà với con dao sáng loáng.
Lý Thiếu Hà khϊếp đảm vội vàng kể rõ mọi chuyện ra.
Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan hết sức mừng rỡ vội vàng thúc ngựa đi tìm Ngọc Tiêu Kỳ.
Tiêu Huệ Lan để Tiểu Thúy Loan ở ngoài giữ ngựa. Còn nàng thì bí mật đột nhập vào nơi ở của Hoa Thiên Thiên ngay giữa ban ngày.
Nàng đến nơi chứng kiến cảnh Ngọc Tiêu Kỳ bị mấy chục nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy thì nổi giận lôi đình quát ầm lên.
Bọn mệnh phụ phu nhân ai nấy đều thất kinh khi thấy một người bận y phục đen, mặt mày bịt kín, trong tay lại đang lăm lăm một con dao sáng loáng. Cả bọn không ai bảo ai đều la ó, hốt hoảng lùi lại.
Tiêu Huệ Lan bước tới nắm tay Ngọc Tiêu Kỳ kéo cậu nhỏ đứng dậy.
Lúc này trên người Ngọc Tiêu Kỳ không một mảnh vải che thân. Hạ thể cậu dính đầy dịch chất do vừa đυ. nhau.
Tiêu Huệ Lan nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ còn đang cứng ngắt và đầy chất dịch chảy ra nhớp nhúa thì vừa buồn vừa tức.
Nàng nếu không nghĩ, vì cậu nhỏ đang bị mù lòa không thể tự mình quyết định chuyện đυ. đéo kia thì nàng đã phất tay mà bỏ đi rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy bọn nữ nhân la hoảng rồi bất ngờ có bàn tay mềm mại kéo cậu đứng lên thì hết sức ngạc nhiên.
Một điều cậu càng ngạc nhiên hơn nữa là mùi vị của nữ nhân này sao lại quá giống một người. Người này cậu nghĩ đã bỏ cậu đi lâu rồi thì làm sao có mặt ở nơi đây được.
Tiêu Huệ Lan thấy kéo tay Ngọc Tiêu Kỳ mà cậu chàng cứ ỳ ra thì tức giận hừ lên một tiếng miệng nói:
– Ngươi ….
Nàng định quát cậu nhỏ sao không chịu theo nàng, còn đứng lỳ ở đây làm gì ?
Không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ vừa nghe tiếng của Tiêu Huệ Lan thì bật lên mừng rỡ miệng kêu gọi:
– Tỷ tỷ … là tỷ thật sao …
Tiêu Huệ Lan thấy cậu nhỏ mừng rỡ ra mặt khi nhận ra nàng thì cũng thấy ấm lòng. Trong đời nàng ngoài sư phụ ra người đáng cho nàng quan tâm hơn cả chỉ còn có Ngọc Tiêu Kỳ thôi.
Ngọc Tiêu Kỳ và Tiêu Huệ Lan ra thẳng ngoài sân. Hai người tay trong tay chạy đến bên khúc tường thấp.
Tiêu Huệ Lan vượt tường ra ngoài rồi dẫn Ngọc Tiêu Kỳ ra theo.
Hai người quay trở lại nơi dấu ngựa ở cách đó không xa.
Ngọc Tiêu Kỳ thì hết sức mừng rỡ. Cậu nắm chặt tay Tiêu Huệ Lan mà trong dạ bồi hồi khó tả lên lời.
Tiêu Huệ Lan kéo cậu đi đâu thì Ngọc Tiêu Kỳ chạy theo đến đó. Thậm trí cậu cũng quên mất là bản thân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chẳng có chút y phục nào để che lấy ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn đang cương cứng.
Tiểu Thúy Loan vừa nhìn thấy hai người thì mừng rỡ vội chạy lại đón.
Thế nhưng nàng thấy cậu nhỏ toàn thân lõa thể, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắt thì giật mình kêu lớn:
– Ơ ! Kỳ đệ làm sao thế kia ?
Tiêu Huệ Lan đã dừng lại, còn Ngọc Tiêu Kỳ thì thở hổn hễ vì chạy quá nhanh. Cậu chẳng kịp nói rõ chuyện mình thì Tiêu Huệ Lan đã đáp sẵng:
– Uh ! Kỳ đệ của muội đang đυ. l*и người ta chứ còn sao nữa ! Muội chẳng nhìn thấy ư ?
Tiểu Thúy Loan kinh ngạc mà hỏi vậy, nhưng khi Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ tiến lại gần nàng thì nàng đã nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ còn đang cứng ngắt với cái đầu khấu đỏ bầm dính đầy dịch chất.
Tiểu Thúy Loan ngớ người ra chẳng hiểu ra làm sao cả.
Ngọc Tiêu Kỳ thì nghe tiếng đã nhận ra nữ nhân nọ chính là Tiểu Thúy Loan tỷ tỷ rồi. Cu cậu cũng không khỏi ngạc nhiên vì cậu biết Tiểu Thúy Loan vốn là tỳ nữ của nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm. Bây giờ Tiểu Thúy Loan ở đây còn Hạ Mộng Cầm thì ở đâu ???
Tiêu Huệ Lan thấy Tiểu Thúy Loan kinh ngạc há mồm, trợn mắt nhìn vào ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ còn đang cương cứng thì tức khí nói:
– Thật không thể tưởng được. Loan muội có biết không, ở trong kia có một lũ đàn bà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bu lấy Kỳ đệ mà ȶᏂασ. Thật tức chết đi được.
Tiểu Thúy Loan đã phần nào hiểu ra mọi chuyện. Nàng nghĩ lại cũng thấy tức mình thay cho tiểu thơ Hạ Mộng Cầm của nàng.
Trong lúc tiểu thơ của nàng và nàng chịu không biết bao nhiêu là khổ sở. Thì cái ©ôи ŧɧịt̠ kia lại chui hết vào cái l*и này đến cái l*и khác thì bảo sao nàng không nổi nóng cho được.
Tiêu Huệ Lan nói xong tưởng chỉ cho hả giận. Không ngờ nàng nhìn lại thấy mặt mày Tiểu Thúy Loan tái xám lại vì giận thì không khỏi kinh hãi thầm. Qủa là con người ta yêu càng nhiều thì hận lại càng sâu.
May cho Ngọc Tiêu Kỳ là cậu nhỏ bị mù lòa. Bản thân cậu không thể tự mình làm được chuyện dâʍ ɖu͙© kia. Nếu chẳng phải bọn nữ nhân tự nguyện hành sự thì làm sao cậu nhỏ lại có thể đυ. được bọn họ.
Tiểu Thúy Loan mặc dù giận lắm nhưng cũng chưa đến nỗi hồ đồ. Nàng ngước nhìn sang Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu nhỏ vẫn còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng thở.
Tiêu Huệ Lan nheo mắt cười khẽ, đoạn nói:
– Chúng ta mau rời khỏi đây rồi mọi chuyện sẽ tính sau. Bọn người trong kia biết đâu lại phái người theo truy đuổi thì phiền lắm.
Nàng nói xong không đợi Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan có ý kiến liền lấy ngựa phi nhanh trở về.
Tiểu Thúy Loan thấy Tiêu Huệ Lan bỏ nàng lại một mình cùng Ngọc Tiêu Kỳ thì hốt hoảng gọi với theo:
– Lan tỷ tỷ … đợi muội với …
Nàng nói rồi vội vàng chạy lại nhảy ngay lên ngựa.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy tiếng ngựa hí, gõ móng đồm độp xuống đất thì sợ Tiểu Thúy Loan cũng bỏ cậu mà đi nốt nên hốt hoảng kêu lớn:
– Loan tỷ tỷ … Loan tỷ tỷ….
Tiểu Thúy Loan thấy cậu nhỏ mặt mày hớt hãi thì không nhịn được cười. Cô nàng vừa nãy tức tối vì việc Tiêu Huệ Lan bỏ đi để nàng phải ở lại gánh lấy cậu nhỏ. Nhưng bây giờ nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ như vậy thì cũng có phần thích thú.
Tiểu Thúy Loan tế ngựa lại bên cậu nhỏ rồi đưa tay nắm lấy tay cậu, hướng dẫn cho Ngọc Tiêu Kỳ nhảy lên ngựa ngồi phía sau nàng.
Hai người một một nam một nữ ngồi chung trên ngựa cứ vậy mà đi.
Ngọc Tiêu Kỳ lần đầu tiên biết cưỡi ngựa là như thế nào nên sợ hãi cứ ôm chặt lấy eo thon của người thiếu nữ.
Tiểu Thúy Loan biết Ngọc Tiêu Kỳ sợ hãi nên để ngựa chạy nước kiệu. Chẳng ngờ Ngọc Tiêu Kỳ ôm nàng chặt quá làm cho ©ôи ŧɧịt̠ kia đang cứng ngắt cứ đâm vào sau lưng nàng.
Tiểu Thúy Loan thấy nhột nhạt hết cả người. Khuôn mặt nàng thoát cái trở nên đỏ bừng vì xấu hỗ lẫn phấn khích.
Hai người đi mãi rồi cũng về được đến nơi ở trọ của Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan. Lúc này trời cũng đã chiều, con đường đến nhà trọ vắng hẳn người qua lại.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Song Tinh
- Chương 34