Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Tinh

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hóa ra âm thanh cậu nghe được chính là tiếng nướ© ŧıểυ bắn ra từ l*и nữ nhân. Ngọc Tiêu Kỳ cười thầm ắt hẳn nữ nhân kia đang “chút bầu tâm sự” ở chỗ này đây. Nàng ta đúng là táo gan vô cùng.

Phải biết, nơi ở của Ngọc Tiêu Kỳ vốn ở phía tây. Đây là nơi ít người ở và qua lại. Hoa Thiên Thiên cho cậu ở đây cũng là vì không muốn gặp gỡ cậu vậy.

Tuy là nói thế. Nhưng nơi này cũng chẳng phải là chỗ để phóng uế bừa bãi. Việc nữ nhân kia làm thật là quá quắc quá chừng.

Lúc này, Lã Mai tiểu phụ đã trút bỏ xong đám nướ© ŧıểυ ra khỏi l*и nàng. Vừa nãy nàng do quá say đã đi nhầm đường nên chẳng thấy nhà xí đâu. Vừa hay nơi đây lại đang vắng vẻ. Thế rồi nàng đành ngồi xuống đái đại ra đấy cho khỏi khó chịu.

Nàng đái xong rồi định đứng dậy thì chợt nhìn thấy bóng người lò dò phía trước mặt mình. Người này chẳng phải Ngọc Tiêu Kỳ thì còn ai nữa. Thế nhưng Lã Mai đột nhiên thấy người nọ xuất hiện thì hồn vía lên mây. Nàng ta ba chân bốn cẳng rú lên mà chạy.

Nhưng lúc này y phục dưới thân Lã Mai đã kéo lên đâu. Nàng hoảng quá chạy trốn nên chân vướng phải quần ngã lăn ra đất.

Lã Mai bị ngã lại càng cuống quýt. Nàng cố gắng đứng dậy rồi lại ngã xuống. Cứ như vậy vài lần thì mệt quá thở ra từng hồi. Lã Mai chẳng những không chạy được thì thôi lại còn để Ngọc Tiêu Kỳ tiến lại gần mình.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ vừa la vừa giẫy giụa dưới đất thì không khỏi bật cười. Cậu chẳng thể ngờ việc mình xuất hiện nơi này lại có thể khiến một vị cô nương sợ hãi đến vậy.

Phần về Lã Mai thì sau một hồi hốt hoảng đã có phần tỉnh tâm trở lại. Nàng chợt nhận ra người lạ kia chẳng qua chỉ là một cậu bé độ chừng 14, 15 tuổi thôi. Chẳng có gì đáng sợ cả. Nếu mà so về tuổi thì cậu ta chỉ đáng em nàng.

Lã Mai yên tâm trở lại nên vội vàng đứng dậy chỉnh trang y phục.

Tuy vậy, nàng lại chưa phát giác ra Ngọc Tiêu Kỳ đã bị mù nên trong lòng nàng hết sức lo âu không biết lúc nãy cậu bé kia có nhìn thấy cơ thể nàng không.

Ngọc Tiêu Kỳ hỏi Lã Mai tại sao nàng lại ở nơi này. Nàng là ai ?

Lã Mai thấy cậu nhỏ hai mắt đã mù nên mới hết lo âu. Nàng bình tĩnh đối đáp cùng Ngọc Tiêu Kỳ và hỏi ra tên họ của cậu cùng với việc tại sao cậu đến nơi này.

Có một điều làm nàng hết sức bối rối là Ngọc Tiêu Kỳ không nhận ra nàng là gái đã có chồng.

Thứ nhất là do Ngọc Tiêu Kỳ bị mù nên đã không nhận thấy lối phục trang theo kiểu phu nhân của Lã Mai.

Thứ hai, do Lã Mai cũng còn trẻ tuổi và giọng nói của nàng rất trẻ trung nên khiến cho cậu nhỏ bị lầm.



Ngọc Tiêu Kỳ mấy ngày qua không có người trò chuyện nên cậu gặp được Lã Mai thì rất thích thú. Cậu hỏi đủ thứ điều và biết được Hoa Thiên Thiên đang tiếp các bạn mình ở trong kia. Tiếng cười nói xôn xao lúc nãy chính là do bọn người Hoa Thiên Thiên mời đến gây nên.

Lã Mai để ý quan sát cậu nhỏ thì thấy Ngọc Tiêu Kỳ rất xinh trai. Phải nói nếu không vì cặp mắt bị mù thì cậu có thể được coi là một mỹ nam tử trên đời hiếm có.

Lã Mai lâu nay vào trong nhóm các mệnh phụ cũng đã chán lắm rồi. Có điều nàng không chơi cùng họ thì cũng không biết làm gì. Bây giờ nàng gặp một người kỳ lạ như Ngọc Tiêu Kỳ ở đây thì hết sức thích thú lẫn tò mò. Do đó Lã Mai ở lại nói chuyện với Ngọc Tiêu Kỳ hồi lâu không dứt.

Hai người đứng lâu mỏi chân nên kéo nhau ra một chỗ khác để ngồi nói chuyện.

Lã Mai nắm tay cậu nhỏ dắt đến chỗ mới. Không ngờ cái nắm tay này lại khiến nàng mệnh phụ sa vào lưới tình không dứt ra được. Tuy nhiên, đó là câu chuyện về sau. Còn lúc này nàng chỉ cảm thấy một sự mềm ấm vô cùng từ bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ truyền sang. Lã Mai cảm thấy bàn tay của cậu nhỏ như chứa một dòng điện chạy thẳng sang người nàng.

Hai người ngồi xuống rồi mà bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay của cậu nhỏ. Dường như cùng lúc đó, bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ cũng xiết lấy tay nàng. Hai người bọn họ lúc này thật giống như một đôi tình nhân đang tình tự vậy.

Ngọc Tiêu Kỳ hỏi thăm gia cảnh của Lã Mai.

Hóa ra xuất thân của Lã Mai từ chỗ nhà giàu sang. Nàng được gã cho trượng phu năm mới vừa tròn 17. Bây giờ tướng công của nàng đã theo đoàn quân ra mặt trận được gần 3 năm. Không biết bao giờ chàng mới trở về.

Lã Mai nói đến chuyện buồn bất giác bật khóc.

Nàng làm cho Ngọc Tiêu Kỳ ngồi bên hết sức bối rối. Cu cậu ngẩn người ra một lúc rồi mới quàng tay ôm lấy vai nàng kéo nàng về phía mình.

Lã Mai không chút chống cự, ngã đầu vào ngực cậu nhỏ. Nàng cảm thấy một sự an ủi rất nhiều so với ngày thường ở nhà một mình.

Ngọc Tiêu Kỳ vốn dĩ chẳng phải là tượng gỗ. Cậu thấy người ngọc tựa người vào mình thì không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên. Đã vậy mùi hương trên cơ thể mỹ nhân lại khiến cậu càng thêm nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠.

Tất nhiên, bàn tay cậu nhỏ không thể tránh khỏi việc sờ nắn vuốt ve nữ nhân trong phút giây này.

Lã Mai ngày thường cũng không đến mức dễ dãi như vậy. Có điều hôm nay nàng đã uống vào không ít rượu nên có phần chếnh choáng. Hơn nữa, bàn tay cậu nhỏ hết sức điêu luyện vuốt ve người nàng chỉ ở phía ngoài. Vì lẽ đó sự phòng thủ của nàng cũng chưa đến mức báo động để nàng lên tiếng cự tuyệt. Lã Mai dù gì cũng là người. Nàng cũng muốn được người ta vuốt ve chìu chuộng chứ …

Ngọc Tiêu Kỳ vuốt đầu tiên ở bên vai nàng. Rồi bàn tay cậu tiến đến phía sau lưng. Rồi cứ thế. Mỗi lúc một chút. Cứ tùy theo phản ứng của Lã Mai mà cậu tìm đường tiến đến.

Tội nghiệp cho Lã Mai cũng chỉ tính là để yên lặng mà hưởng lấy một chút chìu chuộng. Nào ngờ nàng gặp phải “thần thủ” như Ngọc Tiêu Kỳ nên người nàng cứ mỗi lúc lại mềm ra. Cái l*и kia không kìm được đã bắt đầu ri rỉ nước da^ʍ.

Ngọc Tiêu Kỳ bây giờ đã có thể thò tay vào trong áo người ngọc để trực tiếp bóp vuốt vυ" nàng. Lã Mai toàn thân như vô lực. Nàng ngã ngửa người ra nằm trong lòng Ngọc Tiêu Kỳ để cho cậu nhỏ toàn quyền với thân thể mình.



Ngọc Tiêu Kỳ vạch hai bên áo người ngọc trễ xuống để rồi hai cánh môi của cậu áp vào hôn hít say đắm làn da mịn màn kia.

Lã Mai lần đầu tiên mới biết được mùi vị của ái ân lại tê mê đến thế. Mặc dù Ngọc Tiêu Kỳ mới chỉ hôn hít cổ và vai nàng cũng như mới chỉ bóp vuốt vυ" nàng mà Lã Mai đã thấy sướиɠ không thể tưởng tượng được rồi. Nếu mà cậu nhỏ còn để ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng nữa thì không biết sự khoái lạc kia còn đến mức như thế nào nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ ôm lấy Lã Mai mà hôn hít say sưa. Cậu hôn môi, hôn cổ, hôn tai, rồi lần lần hôn xuống phía dưới thân người ngọc.

Lã Mai lúc này chỉ như một con cừu non nằm đợi con sói mần thịt. Nàng nhắm nghiền mắt, hai tay ôm chặt lấy cổ Ngọc Tiêu Kỳ mà kéo ghị vào mình.

Ngọc Tiêu Kỳ càng hôn càng thấy thích thú. Là người khiếm thị nên cậu nhỏ phân biệt rất rõ mùi vị của mỗi vị cô nương mà cậu từng chung đυ.ng. Phải nói trong số đó người khiến cậu thích thú nhất là Tiêu Huệ Lan thần trộm, còn người thứ hai ắt hẳn chính là vị tiểu phụ nương tử này. Trong người nàng mùi da thịt lẫn với mùa phấn sáp bay ra rất là khích thích.

Ngọc Tiêu Kỳ hôn hít nàng nọ một hồi thì cả người nàng đã run lẩy bẩy lên rồi. Lã Mai thật sự chưa từng khoái sướиɠ đến vậy. Nàng dường như mê mụ đầu óc chẳng còn biết đến việc gì nữa. Nếu lúc này đây Ngọc Tiêu Kỳ mà đè nàng ra đυ. thì nàng chắc chẳng thể nào từ chối.

Nhưng mà về phần cậu nhỏ thì đâu phải là không muốn thế. Côи ŧɧịt̠ cậu đã cương lên cứng ngắt từ lâu lắm rồi. Chỉ tại Lã Mai mặc y phục thật quá mới lạ đối với Ngọc Tiêu Kỳ, nên cậu dù muốn cởϊ áσ quần nàng ra cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Khi trước, lúc lần đầu tiên chung đυ.ng với Lý Thiếu Hà ở trong căn nhà nhỏ, cô ta đã tự cởi bỏ y phục ra ȶᏂασ cùng cậu. Còn sau đó, nhờ vào sự hỗ trợ của nàng ta mà Ngọc Tiêu Hà lột được quần áo nàng. Đó thật ra cũng chỉ là lối mặc y phục của bọn tỳ nữ. Về sau, lúc cậu chung đ.ng với Hạ Mộng Cầm tiểu thơ thì lại được nàng nọ chỉ cho cách lột truồng thân thể của nàng. Đây lại là kiểu y phục của các nàng con gái tiểu thơ nhà giàu.

Còn bây giờ, Lã Mai là một người đã có chồng. Mà nàng lại thuộc tầng lớp quan lại. Y phụ của nàng hẳn nhiên nhiều tầng nhiều lớp và phức tạp hơn hẳn các nữ nhân lúc trước Ngọc Tiêu Kỳ từng gặp rồi.

Vì lẽ đó mà Ngọc Tiêu Kỳ cố loay hoay mãi mà không sao cởi bỏ được phần y phục bên trên cơ thể tiểu phụ để được trực tiếp bú, mυ"ŧ vυ" nàng.

Phần Lã Mai thì đã nứиɠ lên lắm rồi. Nàng đợi mãi mà chỉ thấy cậu nhỏ loay hoay vần vò bên ngoài y phục mình thì nóng lòng lên quá đỗi.

Lại nữa, việc cậu nhỏ loay hoay định cởi bỏ y phục trên thân thể nàng Lã Mai làm gì không biết. Có điều nàng quên mất Ngọc Tiêu Kỳ là một kẻ mù. Vì vậy, làm sao cậu ta biết được đầu mối nút gỡ để lột truồng nàng đây.

Do vậy Lã Mai sốt ruột quá liền mở mắt ra mà nhìn. Hóa ra nàng thấy mặt mày Ngọc Tiêu Kỳ đang bối rối vì không cách nào cởi bỏ được quần áo trên người nàng.

Lã Mai không nhìn thì thôi, đến khi nhìn thấy mặt mày cậu nhỏ như vậy thì không nín được phì cười. Nàng vừa ngồi dậy vừa trách nhỏ:

– Đúng là oan gia! Không biết gì hết mà cũng đòi làm bậy ! Thật phải để người ta bận tâm mới được hay sao ???

Nàng nói như thế nhưng lại cảm thấy thích thú lạ. Việc chung đυ.ng với người mù ngó vậy cũng có điểm hay.
« Chương TrướcChương Tiếp »