Một sức mạnh cứ thôi thúc lấy cậu đưa tay ra trực tiếp bóp vuốt vào cái l*и trinh nguyên kia.
Rồi thì con quỷ háo sắc đã chiến thắng. Mấy ngón tay của cậu nhỏ từng chút từng chút rời khỏi cái giẻ lau kia và va chạm trực tiếp vào mu l*и của Tiêu Huệ Lan.
Bây giờ nhìn phía bên ngoài thì việc lau l*и của Ngọc Tiêu Kỳ chẳng có gì khác hơn lúc trước. Nhưng trong thực tế thì miếng giẻ lau chỉ va chạm lớt phớt phía bên ngoài, còn mấy ngón tay chủ lực thì đang bót vuốt vào cái l*и trắng hồng đầy thịt nọ.
Tiêu Huệ Lan thì cũng không sao nói được lời nào. Nàng chỉ cảm thấy cơn ngây ngất cứ mỗi lúc một tăng dần và một sự bất bối cứ hừng hực hừng hực nơi hạ thể.
Và rồi nước da^ʍ trong l*и nàng cứ thế tuôn ra không cầm lại được. Cái l*и đã sưng lên và đỏ ửng dưới sự bóp vuốt của mấy ngón tay thần diệu kia.
Lúc này cái giẻ lau đã rơi xuống nền nhà từ lúc nào. Chỉ còn lại là bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ đang ra sức nắn bóp cái l*и với mấy ngón tay thỉnh thoảng lại chọc chọc vào l*и làm cho nàng nọ sướиɠ quá bật lên tiếng rên hừ hừ.
Ngọc Tiêu Kỳ bị tiếng rên nghe rất dâʍ ɖu͙© từ cái miệng nhỏ xinh của Tiêu Huệ Lan làm cho dục tính của cậu tăng cao. Ngọc Tiêu Kỳ chịu không nổi nữa liền vục mặt xuống hạ bộ của mỹ nhân mà ra sức bú l*и cho nàng.
Tiêu Huệ Lan bây giờ chẳng khác gì như con thuyền chồng chềnh trước cơn bão táp. Nàng thở hồng hộc từng hồi trong khi cái bụng nàng liên tục chuyển động như muốn tống khứ hết đi cái nước da^ʍ đang ứ tắc trong l*и nàng.
Ngọc Tiêu Kỳ bú thật điệu nghệ. Lần thứ nhất cậu đã bú được cái l*и trinh của tỷ tỷ Ngọc Thanh Thanh nhưng vẫn chưa cảm thấy thoái mái lắm vì mặc cảm lσạи ɭυâи. Nhưng lần này cậu gặp phải cái l*и trinh trước mặt của Tiêu Huệ Lan thì thật là tuyệt diệu không thể tả được.
Ngọc Tiêu Kỳ càng bú càng hăng trong khi nước da^ʍ từ người Tiêu Huệ Lan cứ rỉ ra không ngừng.
Mỹ nhân chịu không nổi sướиɠ khoái cứ rú lên từng hồi. Nàng càng lúc càng thở dồn dập rồi đến khi chịu không nổi nữa thì rùng mình một cái xuất dịch chất ra dầm dề.
Tiêu Huệ Lan đã đạt cực khoái, nhưng mà cái l*и nàng vẫn tiếp tục bị miệng của cậu nhỏ ngập lấy mà mυ"ŧ chùn chụt.
Tiêu Huệ Lan chịu không nổi nữa vừa thở vừa nói:
– Đệ đệ tha cho ta với ! Ta chịu hết nổi rồi !
Ngọc Tiêu Kỳ tay ôm lấy đôi mông tròn trĩnh của mỹ nhân còn miệng cậu thì vẫn tiếp tục không ngừng bú lấy l*и Tiêu Huệ Lan.
Tiêu Huệ Lan miệng thì nói dừng nhưng cái l*и nàng cứ ấn thật chặt vào mồm cậu nhỏ. Mỹ nhân đúng là đã bị kích da^ʍ đến mức cùng cực rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ bú l*и thêm một chập nữa thì Tiêu Huệ Lan lại rú lên rồi xuất dịch ra đầy mồm cậu.
Tiêu Huệ Lan luôn mấy ngày nay ăn uống thiếu thốn, giờ này lại bị cậu nhỏ hành hạ đến xuất âm dịch ra ào ào mấy lần liền thì chịu sao cho nổi. Nàng mệt quá đứng tựa lưng vào thành cột rồi để mặc cho người nàng khụy xuống, đặt đít lên nền gạch.
Ngọc Tiêu Kỳ không chịu để mỹ nhân ngồi yên. Cậu ôm lấy người nàng vào lòng rồi hôn hít như mưa lên mặt, lên môi nàng.
Tiêu Huệ Lan cũng sướиɠ tê tái. Nàng chẳng ngượng ngập gì nữa hé môi ngọc ra hôn trả lại Ngọc Tiêu Kỳ.
Hai người hôn nhau say đắm. Trong khi đó bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ không bỏ lỡ thời cơ thi nhau nhào nặn hai quả đào tiên của Tiêu Huệ Lan.
Hai người quấn chặt lấy nhau chẳng biết đã bao lâu. Đột nhiên, phía ngoài cửa có tiếng chân người đi vào.
Tiêu Huệ Lan là người học võ còn Ngọc Tiêu Kỳ là kẻ bị mù. Vì vậy cả hai đều thính tai vô cùng. Lúc này họ thấy có người đi vào nên vội vàng buông nhau ra đứng cả dậy.
Tiêu Huệ Lan lúc này đã tỉnh. Nàng cảm thấy hối hận vô cùng. Nàng không ngờ trong một phút chốc yếu lòng nàng lại để cho bản thân bị một gã trai trẻ mù lòa như Ngọc Tiêu Kỳ đυ.ng chạm đến nhục thể của mình.
Người vào phòng lúc này chính là Hạ Mộng Cầm. Cô nàng thấy Tiêu Huệ Lan thân hình lõa thể đứng cạnh bên Ngọc Tiêu Kỳ thì không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Nàng ta xăm xăm tiến lại gần hai người thì bắt đầu ngửi thấy mùi khí vị da^ʍ do Tiêu Huệ Lan thải từ l*и nàng lúc nãy.
Hạ Mộng Cầm cười thầm trong lòng. Nàng chắc mẫm con yêu tinh kia đã bị phu quân nhỏ nhắn của nàng làm cho chết ngất đi rồi nên mới có kết quả như vậy.
Hạ Mộng Cầm càng nghĩ càng phục mưu mẹo của ả nha đầu Tiểu Thúy Loan.
Thì ra Tiểu Thúy Loan thấy Tiêu Huệ Lan quá cứng rắn nên mới bầy ra cách thức để Tiêu Huệ Lan phải tuân phục.
Đầu tiên bọn họ giả vờ bỏ đói nàng nọ để rồi tạo cơ hội cho Ngọc Tiêu Kỳ ra tay giúp đỡ.
Rồi thì bọn họ dời đi để Ngọc Tiêu Kỳ ở lại chăm sóc mỹ nhân.
Qủa nhiên, theo đúng dự đoán. Ngọc Tiêu Kỳ trong vòng gần 20 chục ngày đã làm cho một vị thần trộm nổi danh như Tiêu Huệ Lan phải xuất âm dịch ra dầm dề.
Bây giờ thì chuyện bắt nàng nọ quy phục sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng mà, Hạ Mộng Cầm vẫn chưa quyết được nàng sẽ làm gì đây lúc này.
Nàng sẽ đánh đòn thật nặng Ngọc Tiêu Kỳ để rồi buộc chung với Tiêu Huệ Lan để bọn họ càng lúc càng gần gũi nhau hơn; Hay nàng sẽ thả cho Tiêu Huệ Lan ra rồi dùng ảnh hưởng từ Ngọc Tiêu Kỳ mà quy phục nàng.
Thật là khó nghĩ.
Hạ Mộng Cầm chưa biết làm sao thì lại có tiếng Tiểu Thúy Loan gọi ơi ới ngoài cửa.
– Tiểu thơ … tiểu thơ đi đâu rồi !
Hạ Mộng Cầm chưa kịp trả lời thì Tiểu Thúy Loan đã chạy nhanh vào phòng.
Nàng ta vào phòng thì thấy Tiêu Huệ Lan đang lõa thể đứng cạnh bên Ngọc Tiêu Kỳ, còn Hạ Mộng Cầm thì mặt mày có vẻ không vui đứng đối diện.
Tiểu Thúy Loan tuy bị một phen kinh ngạc, nhưng nàng ta cũng nhanh chóng đoán ra mọi chuyện nên vội lấy lại vẻ mặt bình thường.
Phần Tiêu Huệ Lan thì ngượng đến không dám ngửng mặt nhìn mọi người. Đã vậy nàng còn phải ngồi xuống để dấu đi cặρ √υ" vung đầy và đám lông l*и đen kịt nơi hạ thể.
Nhưng cũng chính vì đang xấu hỗ nên Tiêu Huệ Lan đã không kịp nhận ra ánh mắt hưng phấn và nụ cười khoái chí của hai chủ tớ Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan.
Hạ Mộng Cầm giơ tay ra hiệu có ý hỏi Tiểu Thúy Loan nên làm như thế nào. Còn cô ả nọ thì chỉ cười tít cả mắt, rồi bước lẹ đến bên Ngọc Tiêu Kỳ.
– Kỳ đệ ! Ngươi làm cái trò gì vậy. Sao lại đi giúp đỡ cho ả tặc nhân này ?
Ngọc Tiêu Kỳ lúng túng không nói nên lời.
Tiểu Thúy Loan thấy vậy làm bộ tức giận quát lớn:
– Ta không thấy ai ngu như đệ. Đệ tốt với người ta, chắc gì người ta đã tốt với đệ. Đệ có tin ta không ?
Ngọc Tiêu Kỳ ấp úng nói:
– Tỷ tỷ … sao lại nói như vậy ?
Tiểu Thúy Loan cười khẩy:
– Hừ ! Đệ chắc là chưa tin ta.
Rồi không đợi Ngọc Tiêu Kỳ có ý kiến. Tiểu Thúy Loan quay lại nói với Hạ Mộng Cầm:
– Tiểu thơ ! Y đã phạm tội cứu giúp tặc nhân. Chúng ta phải trừng trị y thôi.
Hạ Mộng Cầm hàm hồ hỏi:
– Ngươi bảo chúng ta nên xử thế nào ?
Tiểu Thúy Loan cười nhẹ:
– Dễ lắm. Con người y lúc nào cũng thương người. Bây giờ chúng ta ra một điều kiện với ả tặc nhân kia xem ả có cứu y không ?
Tiêu Huệ Lan mặc dù đang ở thế yếu. Bản thân nàng lại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bất tiện vô cùng. Thế nhưng nàng cũng không đến mức chịu lép với đối phương khi họ chỉ thẳng vào nàng.
Tiêu Huệ Lan ngửng đầu lên hỏi:
– Bọn ngươi định ra điều kiện gì ? Nói thử xem nào ?
Tiểu Thúy Loan gằn giọng:
– Gã tiểu tử này đã phạm tội cứu giúp can phạm. Bây giờ bọn ta sẽ đánh y đến chết mới thôi nếu như ngươi không chịu cứu gã.
Tiêu Huệ Lan tức tối:
– Bọn người các ngươi trói ta lại đây. Ngươi bảo ta cứu người rõ là làm khó cho ta rồi.
Tiểu Thúy Loan cười nhạt:
– Chẳng khó gì cả ! Nếu như ngươi chịu hiến thân cho gã ta. Tức là ngươi thật tình yêu thương gã. Nếu mà ngươi làm được như vậy thì bọn ta sẽ tha cho gã tội chết và cũng buông tha cho ngươi ra.
Tiêu Huệ Lan đang tức giận, nhưng khi nghe được mấy lời vừa rồi của Tiểu Thúy Loan thì nàng cũng đỏ mặt lên.
Tiêu Huệ Lan chợt nghĩ. Bọn người kia rõ là bày trò bậy bạ. Làm sao tự dưng lại bắt nàng hiến thân cho một gã vừa nhỏ vừa mù thế này.
Nhưng nghĩ lại nàng cũng thấy có đôi phần hữu lý. Bọn tiểu thơ kia vốn rất ghét nàng. Bây giờ bọn chúng thấy Kỳ đệ đối xử tốt với nàng nên tức tối mà đánh đập Kỳ đệ cho bỏ ghét.
Lại nữa, bọn chúng thấy mình xinh đẹp nên muốn mình phải thất thân về tay một kẻ mù như Kỳ đệ để làm mình mất mặt trước mọi người.
Tiêu Huệ Lan càng nghĩ càng lo lắng. Trong khi đó, Tiểu Thúy Loan đã sang phòng bên lấy một cây roi rất to của Hạ Mộng Cầm mang ra.
Tiêu Huệ Lan vừa nhìn thấy cây roi cũng phải giật mình. Thế nhưng Ngọc Tiêu Kỳ bị mù thì chẳng nhận thấy điều gì cả.
Cậu chỉ nghĩ chuyện vừa rồi là do Tiểu Thúy Loan và Hạ Mộng Cầm bày trò ra đó thôi.
Không ngờ cậu chưa kịp nghĩ gì thêm thì những trận đòn roi đã vun vυ"t đánh xuống khiến Ngọc Tiêu Kỳ đau quá kêu rú lên.
Tiểu Thúy Loan mặc kệ Ngọc Tiêu Kỳ kêu la, cứ tiếp tục giang tay đánh mạnh xuống người cậu.
Cuộc hành hình diễn ra hơn nửa canh giờ làm cho da thịt Ngọc Tiêu Kỳ sưng vù lên vào rỉ máu.
Ngọc Tiêu Kỳ chịu không nổi cơn đau nữa nên ngã gục xuống nền nhà.
Tiểu Thúy Loan thì miệng thở hồng hộc, nhưng tay nàng vẫn liên tục đánh từng roi xuống liên hồi.
Cảnh tượng tang thương khiến Tiêu Huệ Lan phải bật khóc. Nàng không ngờ vì nàng mà một cậu bé mù đáng yêu như Ngọc Tiêu Kỳ phải chịu một hình phạt quá nặng như vậy.
Hạ Mộng Cầm cũng không nỡ để Ngọc Tiêu Kỳ chịu đau thêm nữa. Nàng thấy thân hình cậu nhỏ đã ngã gục xuống nền nhà nên vội ra lệnh cho Tiểu Thúy Loan dừng tay.
Tiểu Thúy Loan mệt quá vất cây roi xuống đất rồi theo chân tiểu thơ Hạ Mộng Cầm ra ngoài.
Hạ Mộng Cầm nói nhỏ:
– Ả tặc nữ kia thật rất kiên cường. Chúng ta dụ ả phải quy phục cũng không phải là chuyện dễ. Nếu mà bọn ta dùng khổ nhục kế đánh Kỳ đệ mãi như vừa rồi cũng chưa phải là một biện pháp hay. Vậy thì phải có cách khác thôi.