Ngọc Thanh Thanh về phòng thấy quần áo của cả hai vẫn còn nằm rải rác giữa giường. Nàng xấu hổ chọn lấy y phục của mình mặc vào trong khi y phục của Ngọc Tiêu Kỳ thì vắt lên thành ghế.
Đêm hôm đó, Ngọc Thanh Thanh ngủ không yên, chập chờn mộng mị đến hơn canh ba mới bắt đầu chợp mắt.
Từ đó trở đi, hai chị em tuy là gặp nhau nhưng đều ngượng ngùng và rất ít khi nói chuyện. Điều đó làm cho Ngọc Tiêu Kỳ đã cô đơn lại càng thêm cảm giác cô độc, lẻ loi. Cậu vẫn thường ra ao gần nhà câu cá như mọi khi, trong khi trong lòng cậu ngổn ngang bao nổi ưu phiền.
Bấy giờ nói về tình cảnh của hai chủ tớ Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan cũng chẳng được tốt gì. Hạ Mộng Cầm mấy hôm nay tâm tình không được vui vẻ. Nàng cảm thấy trong lòng như trống vắng một điều gì đó khó nói lên lời.
Tiểu Thúy Loan làm sao không nhận ra tình trạng khác lạ của chủ nhân. Nàng đem đối chiếu với bản thân mình thì thầm đoán ra nguyên nhân buồn bực của Hạ Mộng Cầm tiểu thơ.
Qủa thật, từ khi Ngọc Thanh Thanh về lại nhà. Ngọc Tiêu Kỳ bị quản thúc nên chẳng thể tự tiện đến ở chổ Tiểu Thúy Loan được. Tất nhiên vì vậy mà cảnh tượng phụng đảo, loan điên chẳng còn xảy ra nữa. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hai chủ tớ họ buồn bực trong lòng.
Tiểu Thúy Loan sau mấy hôm quan sát tâm trạng chủ nhân liền đánh bạo hỏi:
– Tiểu thơ có phải đang nhớ đến Kỳ đệ không ?
Hạ Mộng Cầm vội đảo mắt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thúy Loan. Nàng ngần ngừ một lúc rồi cúi đầu thở dài.
– Mi cũng biết như vậy sao ?
Tiểu Thúy Loan gượng nói:
– Tiểu tỳ cũng nhớ y ? Không hiểu mấy ngày nay y làm gì ?
Hạ Mộng Cầm như tìm được người tâm sự nói nhỏ:
– Ta cảm thấy trong người không được khỏe. Chẳng hiểu tại sao mấy đêm liền ta cứ trằn trọc không yên.
Tiểu Thúy Loan đột nhiên che miệng cười khúc khích:
– Cô nương, hóa ra cô nương cũng giống tiểu tỳ.
Hạ Mộng Cầm đỏ mặt gắt khẽ:
– Mi đó, có chuyện gì mà lại cười cợt ta chứ ?
Tiểu Thúy Loan nín cười nói:
– Tiểu thơ chẳng lẽ vẫn không hiểu được nguyên nhân việc này sao ?
Hạ Mộng Cầm kéo tay Tiểu Thúy Loan xuống ngồi cạnh rồi hỏi:
– Mi nói đi, xem thử coi như thế nào.
Tiểu Thúy Loan ngồi xuống, thở dài nói:
– Chuyện này tiểu tỳ nghĩ là do nguyên nhân thiếu vắng Kỳ đệ mà ra. Mấy lúc gần đây tiểu thơ và tỳ nữ thường ngày đêm gần gũi y. Bây giờ y đã trở về nhà rồi nên chúng ta làm sao mà không nhớ y được.
Hạ Mộng Cầm nhắm mắt lại khẽ nói:
– Ôi ! Qủa thật ta không sao quên được cảm giác ngút ngàn khi ta và y hòa hợp cùng nhau. Cái cảm giác đó làm cho ta không sao ngủ yên được.
– Tiểu tỳ cũng vậy. Tiểu tỳ cứ cảm thấy l*и mình bức rứt khó chịu. Gía mà có Kỳ đệ ở bên đưa ©ôи ŧɧịt̠ của đệ ấy vào trong l*и thì sướиɠ biết bao.
Hạ Mộng Cầm ngượng ngập liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiểu Thúy Loan. Quả là cảm giác của cô ta chẳng khác gì nàng. Tuy nhiên cô ta dám nói thẳng ra chuyện này mà không chút ngại ngùng gì .
Bổng nhiên, Tiểu Thúy Loan mở bừng mắt ra nói:
– Tiểu tỳ nghĩ ra một cách để chúng ta gặp được Kỳ đệ rồi.
Hạ Mộng Cầm hồi hộp hỏi:
– Cách chi vậy ?
– Dễ lắm. Tiểu thơ hãy kiếm cớ gọi y lại đây. Tất nhiên chuyện này cũng dễ dàng mà.
– Nhưng lấy cớ gì mới được ? Y bị mù lòa, có gì đâu mà sai y làm được.
Tiểu Thúy Loan bật cười nói:
– Rõ là ! Tiểu thơ cứ bảo là tiểu thơ muốn học cách câu cá nên gọi y đến hỏi chuyện.
Hạ Mộng Cầm mỉm cười nói:
– Ừ ! Ý ngươi cũng được đó. Vậy mau đi tìm y nhanh lên.
Tiểu Thúy Loan được lời như mở tấm lòng. Nàng tưởng tượng đến cảnh ái ân sắp tới thì toàn thân nóng bừng. Cái l*и như trương nở ra ở dưới hạ thể. Hai chân Tiểu Thúy Loan nhanh chóng chạy đi đến ao cá ở phía chính Tây.
Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan gặp lại nhau thật như là cá gặp nước, hổ về rừng. Hai người chuyện trò tiếu tít, dường như không biết thời gian là gì. Hồi lâu sau, Tiểu Thúy Loan đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình. Nàng ghé miệng vào tai cậu nhỏ thì thầm:
– Tiểu thơ muốn gặp Kỳ đệ đó. Đệ mau đến gặp người đi.
Ngọc Tiêu Kỳ ửng đỏ mặt lên hỏi nhỏ:
– Tiểu thơ sao lại muốn gặp đệ ?
Tiểu Thúy Loan cười khẽ, đôi mắt nàng long lanh và đầy bí ẩn:
– Đệ đệ không biết ư ? Dạo này tiểu thơ tâm trạng không được vui. Muốn tìm một người trò chuyện để giải khuây.
Ngọc Tiêu Kỳ tuy mắt bị mù, nhưng bản thân cậu cũng không phải là kẻ ngu dốt. Chỉ mấy lời vừa rồi của Tiểu Thúy Loan nói với cậu thôi Ngọc Tiêu Kỳ đã hiểu ra ẩn ý đằng sau việc này rồi.
Qủa thật, bản thân Ngọc Tiêu Kỳ cũng bị giầy vò bởi việc này không ít. Cái mùi vị trái cấm sao mà khó quên đến vậy. Đã ăn một lần rồi là cứ muốn ăn mãi. Hơn nữa, thân thể Hạ Mộng Cầm tiểu thơ lại thật là mềm mại, thơm tho. Hai quả đào tiên của nàng ta chỉ sờ được vào thôi đã thấy sướиɠ rồi, chưa kể đến việc bóp vuốt nó thì thật là mê ly khoái lạc.
Ngọc Tiêu Kỳ nhớ lại mấy lần cùng nàng ta lăn lộn gối chăn, tưng bừng cụp lạc mà lửa dục trong người cậu nổi lên đùng đùng.
Côи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ không biết tự lúc nào đã vươn cờ trổi dậy. Sừng sững đội quần lên u thành một cục nhìn rất rõ ràng.
Tiểu Thúy Loan làm gì không phát hiện ra chuyện lạ. Nàng nhận ra cái của nợ kia của Ngọc Tiêu Kỳ đã trổ mòi vươn dậy rồi.
Tiểu Thúy Loan mấy ngày gần đây dục tình bị dồn nén. Bây giờ này thấy cảnh này thì làm sao mà chịu được. Dục tính trong người nàng bất giác bùng cao hơn bao giờ hết. Cái l*и nàng trở nên nóng hổi và dậm giựt vô cùng khó chịu. Tiểu Thúy Loan vội liếc mắt nhìn ra xung quanh. Nàng thấy không có ai ở gần đây liền đánh bạo kéo Ngọc Tiêu Kỳ ngồi xuống rồi bầy cuộc truy hoan.
Hai người đυ. nhau trong tư thế ngồi. Tiểu Thúy Loan thân hình nhấp nhô. Hai tay nàng giữ chặt lấy hai bên vai cậu nhỏ làm điểm tựa trong khi hạ bàn của nàng dập xuống đùi cậu ầm ầm.
Ngọc Tiêu Kỳ vừa thở vừa cố gồng người lên mà chịu những cú đập xuống mạnh như vũ bão của Tiểu Thúy Loan. Côи ŧɧịt̠ và cái l*и tiếp xúc lẫn nhau với những âm thanh vô cùng ấn tượng.
Hai người mới l*и ©ôи ŧɧịt̠ giao nhau chưa đầy 10 phút mà ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ đã trở nên bóng nhẩy và đầy dịch chất. Cái l*и của mỹ nhân như một con cá lớn đang đớp mồi, cứ nuốt vào lại nhả ra. Cứ mỗi lần như vậy nước dịch từ bên trong l*и lại trào ra theo từng nhịp dập xuống tơi bời.
Tiểu Thúy Loan bây giờ đã không còn là Tiểu Thúy Loan đoan trang, hiền lành của mấy phút trước. Nàng giờ đây chẳng khác gì là một con thú cái hoang dã đang mùa động đực. Hai tay nàng ôm cứng lấy người tình quân, miệng gầm gừ, tóc tai nàng xổ tung bay lất phất theo từng cơn gió.
Hồi lâu sau, sóng yên, bể lặng. Tiểu Thúy Loan rời khỏi người Ngọc Tiêu Kỳ nằm lăn xuống thảm cỏ thở dốc từng hồi. Nàng đã đạt được khoái lạc đến tột đỉnh và bây giờ trở nên mệt mỏi hết sức dễ chịu.
Ngọc Tiêu Kỳ cũng chẳng khác gì Tiểu Thúy Loan. Côи ŧɧịt̠ của cậu mấy hôm nay thiếu thốn cái l*и. Bây giờ được kỳ ngộ với cái l*и Tiểu Thúy Loan thì còn hạnh phúc nào bằng. Vừa rồi sau một hồi giao đấu. Côи ŧɧịt̠ của cậu cũng đã đạt được kɧoáı ©ảʍ tràn đầy với những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào l*и nữ nhân.
Giờ đây hai người họ nằm bên nhau nghỉ ngơi cho lại sức.
Tiểu Thúy Loan sau một lúc nghỉ mệt liền đứng dậy chỉnh trang y phục rồi giục Ngọc Tiêu Kỳ theo nàng về chỗ của tiểu thơ. Tất nhiên, Ngọc Tiêu Kỳ chẳng có cớ gì mà từ chối việc này. Huống chi bản thân cậu cũng rất lấy làm khoái chí và mừng rỡ vì cậu biết chẳng sớm muộn gì cậu cũng lại được đυ. nhau với một cái l*и ngon lành nữa.
Hai người kéo nhau về đến chỗ ở của Hạ Mộng Cầm thì trời đã tối. Hạ Mộng Cầm đang ngồi bần thần trước bàn trang điểm trong khuê phòng thì phát hiện ra tiếng bước chân của hai người. Nàng mừng rỡ hết sức vội chạy ra kéo cả hai vào phòng trong.
Tiểu Thúy Loan khuôn mặt tươi rói, vừa cười vừa nói:
– Tiểu thơ ! Tỳ nữ đã làm xong chuyện tiểu thơ giao rồi đó. Tiểu thơ thấy y thế nào ?
Hạ Mộng Cầm đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng. Nàng đập nhẹ tay vào mông ả tỳ nữ tinh quái rồi gắt khẽ:
– Thôi đi ! Đừng có xớ rớ ra đó nữa. Để ta nhìn y một chút nào.
Rồi Hạ Mộng Cầm đẩy Tiểu Thúy Loan ra một bên đưa mắt nhìn kỹ Ngọc Tiêu Kỳ. Mới đó mà đã hơn 1 tuần trôi qua nàng không gặp được người ta. Giờ đây gặp mặt khiến nàng cảm thấy trong lòng vừa sung sướиɠ vừa hồi hộp không nói lên lời.
Hạ Mộng Cầm sau phút giây trầm lắng liền nắm lấy bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ khẽ nói:
– Ngươi đó. Sao mấy hôm không gặp lại có vẻ gầy đi ? Chẳng lẽ còn có chuyện gì xảy ra sao ?
Ngọc Tiêu Kỳ thấy người ngọc vừa nắm tay, vừa quan tâm hỏi han khiến lòng cậu bồi hồi cảm khái. Cậu nhớ lại từ lúc hai người xa nhau, quả là cậu đã chịu không ít tác động khiến lòng cậu không còn yên tĩnh như xưa nữa.
Hạ Mộng Cầm thấy khuôn mặt Ngọc Tiêu Kỳ có vẻ buồn thì vội đập nhẹ vào tay cậu nhỏ cười nói:
– Thôi đi ! Mọi chuyện dù sao cũng đã qua rồi. Hôm nay chúng ta gặp nhau tại đây thì phải vui mới được.
Nàng nói rồi kéo tay dẫn Ngọc Tiêu Kỳ ngồi xuống ghế.
Tiểu Thúy Loan chạy vội đi lấy nước. Cô nàng chợt nhớ ra chuyện gì vội quay người lại hỏi:
– Tiểu thơ ! Tiểu thơ đã ăn gì chưa ?
Hạ Mộng Cầm vì quá lo lắng không biết tỳ nữ của nàng có đón được Ngọc Tiêu Kỳ về không nên dù trời đã tối mà nàng vẫn còn chưa ăn chút gì cả. Bây giờ nghe Tiểu Thúy Loan hỏi như vậy, nàng mới nhớ ra liền bảo nàng ta đi lấy mấy món ăn.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Câu chuyện bâng quơ, nói qua nói lại không ngờ cũng mất một lúc lâu.
Hạ Mộng Cầm đã lâu ngày không gặp cậu nhỏ, khát khao ân ái. Nàng chịu hết nổi liền kéo cậu nhỏ về giường.
Tiểu Thúy Loan biết ý liền lui ra, khép cửa lại.