Quả đúng như kế hoạch. Chỉ ba hôm sau, tội danh lấy cắp trâm ngọc của Lý Thiếu Hà đã bị phanh phui. Tất nhiên, cho dù Lý Thiếu Hà có là tâm phúc của lão phu nhân thì cuối cùng cũng bị đuổi đi. Trong lòng Lý Thiếu Hà dù căm tức và cảm thấy không cam tâm nhưng cũng chẳng biết làm sao trước sự thật quá rõ ràng đành ôm gói hành lý rời khỏi Hạ gia trang.
Nhưng trong lúc Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan tưởng như đã gỡ được cái gai trước mắt, từ đây tha hồ mà sum vầy cùng Ngọc Tiêu Kỳ thì lại có một việc phát sinh.
Số là tỷ tỷ của Ngọc Tiêu Kỳ, Ngọc Thanh Thanh đã về rồi. Là tiểu đệ, Ngọc Tiêu Kỳ không còn lý do gì ở lại trong phòng Tiểu Thúy Loan nữa. Đây là một tình huống mà cả hai chủ tớ bọn họ đều không nghĩ tới.
Ngọc Tiêu Kỳ về lại căn nhà nhỏ. Cậu lại tiếp tục công việc câu cá thường ngày. Nhưng mà trong lòng cậu giờ đây chẳng còn phẳng lặng như trước nữa. mùi vị của ái ân đã làm cho cậu tiếc nuối và buồn bực. Làm sao cậu có thể đi tìm mỹ nhân được đây trong khi hai mắt cậu mù lòa chẳng nhìn thấy gì. Cậu chỉ còn trông mong vào mỹ nhân tự đến tìm cậu mà thôi.
Ngọc Thanh Thanh phát hiện thấy cậu em trai nhỏ trở nên buồn bã thì lo lắng. Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ cả ngày chẳng chịu nói gì, không một nụ cười, còn việc ăn uống thì chểnh mảng thì cố gắng tìm cách dò ra nguyên nhân.
Tất nhiên, cho dù Ngọc Thanh Thanh hỏi gì, nói gì, thì Ngọc Tiêu Kỳ vẫn không chịu nói ra cái nguyên ủy sâu xa mà cậu đang dấu kín.
Mà làm sao Ngọc Tiêu Kỳ có thể nói được với sư tỷ là chính c̠ôи ŧɧịt̠ cậu đang thèm một cái l*и để đυ. cho đã.
Vì không hỏi được cậu em trai nên Ngọc Thanh Thanh đành phải cố gắng tìm cách phán đoán. Nàng suy nghĩ lại thì thấy từ khi nàng cùng với tam tiểu Thư Hạ Mộng Thúy trở về đến nay là Ngọc Tiêu Kỳ bắt đầu bị như vậy. Có lẽ nào vì nàng bỏ đi lâu quá mà Ngọc Tiêu Kỳ giận nàng, cho rằng nàng không còn thương y nữa, bỏ y ở lại một mình trong suốt một thời gian lâu như vậy.
Ngọc Thanh Thanh càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nàng quyết định phải tìm cách bù lại lỗi lầm do nàng gây ra. Nhớ lại trước kia, khi hai chị em chung sống với nhau. Ngọc Tiêu Kỳ rất thích được ngủ cùng nàng. Mặc dù bây giờ chuyện đó đã không còn xảy ra nữa, nhưng những hình ảnh ôn nhu, ấm cúng giữa hai chị em nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Đêm hôm đó, sau khi Ngọc Tiêu Kỳ uống xong bát nước chè xanh. Cậu theo thói quen định đứng dậy đi về phòng thì đột nhiên phát hiện Ngọc Thanh tỷ đang đứng trước mặt.
Ngọc Thanh Thanh không để cho Ngọc Tiêu Kỳ có ý kiến, nàng đưa tay kéo cậu em về phía phòng mình.
Ngọc Tiêu Kỳ sau phút ngạc nhiên, chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy bản thân mình đứng ở trong phòng Ngọc Thanh Thanh rồi.
Đối với Ngọc Tiêu Kỳ phòng của Ngọc Thanh Thanh rất dễ nhận biết vì trong phòng luôn có một mùi thơm rất dễ chịu mà bản thân cậu không biết là mùi thơm gì.
Ngọc Thanh Thanh dẫn Ngọc Tiêu Kỳ lại gần giường ngủ của nàng rồi nói:
– Đệ đệ hôm nay hãy ngủ lại đây với tỷ. Tỷ đệ chúng ta quả là đã trở nên ngày càng xa cách rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ không ngờ tỷ tỷ lại nói như vậy, cậu bối rối khi Ngọc Thanh Thanh đẩy cậu vào giường rồi đắp chăn cho mình.
mùi thơm của chăn và hương trinh con gái sộc thẳng vào mũi làm Ngọc Tiêu Kỳ thốt nhiên trở nên đờ đẫn. Cậu càng choáng váng hơn khi nhận thấy một thân hình mềm mại, thơm tho khẽ khàng nằm xuống bên cạnh rồi choàng tay ôm cậu vào lòng.
Khuôn mặt cậu áp thẳng vào một bên nhũ phong no tròn, thơm nức của người chị xinh đẹp. Tấm thân nàng mềm ấm vào sát vào người Ngọc Tiêu Kỳ khiến cậu run lên nhè nhẹ.
Ngọc Thanh Thanh cũng bất chợt cảm thấy cơ thể nàng run động khi hai thân người ép sát vào nhau. Nàng nhận thấy một mùi gì rất lạ bốc lên từ mái tóc và thân thể cậu em trai. Cái mùi này không ngờ lại làm nàng rất ưa thích và cảm thấy một chút gì như ngây như say.
Dường như vô thức. Ngọc Thanh Thanh ôm ghì lấy em nàng chặt hơn.
Ngọc Tiêu Kỳ sung sướиɠ thốt lên khe khẽ:
– Tỷ tỷ, đệ yêu tỷ tỷ lắm !
Ngọc Thanh Thanh mở cờ trong lòng. Như vậy là nỗi lo của nàng cũng qua đi khi tình cảm hai chị em đã hàn gắn sau chuyến đi xa của nàng vừa rồi.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có cái gì ngọ ngoậy ở phía dưới bụng, có vẻ như có vật gì cứng cứng, nóng nóng áp sát vào vùng nhạy cảm bên dưới của nàng.
Nàng chưa kịp hiểu thêm thì nhận thấy Ngọc Tiêu Kỳ đang hôn hít một bên nhũ hoa của nàng.
Ngọc Thanh Thanh đờ người ra vì bối rối và ngây ngất. Nàng nửa muốn đẩy người cậu nhỏ ra vừa không sao thực hiện được.
Ngọc Thanh Thanh chợt nghĩ nếu nàng đẩy cậu em ra khỏi người nàng thì phải chăng nàng đã tách rời tình cảm mới vừa gắn kết lại giữa hai chị em. Tất nhiên, không bao giờ nàng lại làm như vậy. Nhưng nếu thế thì bây giờ nàng phải xử trí sao đây …
Trong khi Ngọc Thanh Thanh bù đầu không biết làm cách nào thì Ngọc Tiêu Kỳ ngược lại rất lấy làm háo hức. Cậu ôm chặt lấy hai eo thon của tỷ tỷ vào lòng trong khi môi cậu say mê hôn hít một bên nhũ phong thơm tho, mềm mại.
Dường như cùng một lúc, c̠ôи ŧɧịt̠ cứng ngắt của cậu cũng đã tìm ra chỗ để tấn công vào cái l*и của Ngọc Thanh Thanh.
Ngọc Tiêu Kỳ háo hức, chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©. Cậu quên hẳn đi, nữ nhân trong tay cậu không phải là Hạ Mộng Cầm, cũng không phải là Tiểu Thúy, mà là tỷ tỷ xinh đẹp Ngọc Thanh Thanh của mình.
Còn phần của Ngọc Thanh Thanh thì càng lúc càng trở nên đờ đẫn. Cảm giác nɧu͙© ɖu͙© đã lấn át thần trí làm cho nàng không sao có được một cử chỉ phản đối trước những cái vuốt ve, tấn công càng lúc càng mạnh bạo của cậu em trai quý hóa.
Ngọc Tiêu Kỳ theo thói quen chung đυ.ng với các nữ nhân. Cậu nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của mỹ nhân trong khi hai tay vào đôi môi không ngừng kí©h thí©ɧ trong thân thể người ngọc.
Rồi chuyện gì đến phải đến, thân hình Ngọc Thanh Thanh run rẩy hẳn lên khi bàn tay ma quái của Ngọc Tiêu Kỳ ve vuốt, nắn bóp cái l*и nhỏ nhắn, trinh nguyên của nàng.
Bây giờ thân hình cả hai đã hoàn toàn lõa thể. Da thịt hai người áp vào nhau cùng với những kí©h thí©ɧ càng lúc càng tăng.
Ngọc Thanh Thanh là thiếu nữ trinh nguyên trong khi đó Ngọc Tiêu Kỳ đã lão luyện trong tình trường thì làm sao nàng có thể thoát khỏi tay cậu em cho được.
Ngọc Tiêu Kỳ say sưa liếʍ láp hôn hít dường như khắp vùng da thịt của Ngọc Thanh Thanh. Thân hình nữ nhân run rẩy từng hồi và nước da^ʍ bắt đầu ri ri chảy ra nơi chỗ kín.
Ngọc Tiêu Kỳ cảm nhận rất nhanh điều đó, cậu vội trườn xuống bú lấy cái l*и trinh nguyên mà nuốt từng chút, từng chút nước da^ʍ đang càng lúc càng trở nên nhiều hơn.
Ngọc Thanh Thanh cảm giác như cơ thể nàng đang cứng lại, mọi giác quan đều tập trung dồn về chỗ kín. Hai tay nàng vội đưa lên bóp vuốt hai trái đào tiên cứng ngắt còn môi nàng bật lên tiếng rêи ɾỉ không ngừng.
– Sướиɠ quá … sướиɠ quá …
Ngọc Thanh Thanh vừa rêи ɾỉ những từ vô nghĩa vừa uốn éo thân người.
Lúc này Ngọc Tiêu Kỳ đã đưa lưỡi mình vào phía trong vách l*и hút mạnh. Cậu vừa làm vừa đánh lưỡi liên tục lên cái âʍ ѵậŧ đang từ từ nở to ra của tỷ tỷ.
Ngọc Thanh Thanh lúc này đã hết chịu nổi. Nàng rú lên từng hồi và hai tay đưa xuống nhấn mạnh đầu Ngọc Tiêu Kỳ vào sâu trong hạ thể nàng.
Ngọc Tiêu Kỳ nhận thấy một dòng khí phụt mạnh ra từ cái lỗ l*и này liền cố gắng nuốt hết. Ngọc Thanh Thanh sướиɠ quá run lên bần bật.
Lúc này Ngọc Tiêu Kỳ cũng chịu không nổi nữa. Cậu chồm người lên thân thể tỷ tỷ rồi đẩy ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của mình vào thẳng cái l*и đang phồng lên vì nứиɠ của người sư tỷ.
Hai người giật lên vì cảm giác sướиɠ khoái. Côи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ đang lừng lững tiến vào cái l*и trinh nọ.
Ngọc Tiêu Kỳ cảm giác cái l*и quá bóp. Cậu vừa hôn vào đôi môi ngọt lịm của người tỷ tỷ vừa đẩy ra, kéo vào nhè nhẹ ©ôи ŧɧịt̠ của mình.
Một lúc sau, dường như cái l*и đã quen dần với ©ôи ŧɧịt̠. Ngọc Tiêu Kỳ chưa kịp đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu thêm thì cái mông của tỷ tỷ cậu đã hất lên để nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠.
Hai người ôm chặc lấy nhau vì sướиɠ. Côи ŧɧịt̠ của Tiêu Kỳ vừa đi được thêm một đoạn ngắn nữa thì vướng ngay phải màиɠ ŧяiиɧ con gái.
Ngọc Thanh Thanh giật bắn mình vì đau vội đẩy mạnh cậu em ra.
Nàng choàng tỉnh cơn nɧu͙© ɖu͙© thì nhận thấy cả hai đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm cạnh nhau. Toàn bộ những gì vừa mới xảy ra lần lượt hiện rõ nơi tâm trí làm nàng toát mồ hôi lạnh và xấu hổ đến cùng cực.
Ngọc Thanh Thanh định tát vào mặt kẻ đã vũ nhục nàng, nhưng khi nhìn vào mặt cậu em thấy hai mắt cậu mù lòa, hoàn cảnh thật đáng thương khiến nàng bất giác òa lên khóc rồi ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
Ngọc Tiêu Kỳ thừ người. Cậu cũng đã nhận ra hai chị em vừa làm một chuyện sai trái, đáng xấu hổ. Ngọc Tiêu Kỳ lủi thủi tìm đường về lại phòng mình mà trong dạ bồn chồn lo lắng không yên vì không biết sư tỷ cậu bây giờ đã chạy đi đâu.
Ngọc Thanh Thanh chạy ra bên ngoài khóc lóc một hồi thì từ từ bình tĩnh lại. Nàng chợt đỏ mặt lên vì xấu hổ khi nhận ra bản thân đang trần như nhộng không một mảnh vải che thân. Ngọc Thanh Thanh nhìn ngó xung quanh thấy màn đêm tối thui, gió lạnh thổi qua thì ý thức được rằng cần phải quay trở về nhà.