- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Song Tinh
- Chương 11
Song Tinh
Chương 11
Ngọc Tiêu Kỳ cũng thở dốc vì sướиɠ. Côи ŧɧịt̠ của cậu bị bóp chặt và một dòng nước ấm nóng từ hạ thể Tiểu Thúy Loan chảy ra tưới ướt toàn thân ©ôи ŧɧịt̠ của cậu. Cái l*и nàng trong lúc này mới co bóp mãnh liệt làm sao. Côи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ đã nhả đạn ra đầy l*и nàng rồi.
Hai người ôm chặt lấy nhau vừa thở vừa hôn môi nhau say đắm. Đây là những giây phút hạnh phúc hoàn toàn của đôi trai gái trẻ tuổi sau khi đã được thỏa mãn dục tình.
Ngọc Tiêu Kỳ sau cơn ngây ngất liền ôm lấy thân hình Tiểu Thúy Loan tò mò hỏi:
– Tỷ tỷ, vừa rồi ai đã cùng với tiểu đệ làm việc “đó” vậy ?
Rõ ràng cậu muốn hỏi thăm mỹ nhân đã cùng cậu loan phụng đảo điên vừa rồi. Như thế không cần nói cũng biết Ngọc Tiêu Kỳ đã nhận ra sự khác lạ giữa Tiểu Thúy Loan và nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm.
Lúc này Hạ Mộng Cầm vẫn còn đứng ở trong phòng. Nàng biến sắc mặt khi nghe tiếng hỏi của Ngọc Tiêu Kỳ đối với bản thân nàng.
May sao, Tiểu Thúy Loan cũng là người khôn ngoan, lanh trí. Nàng cười khúc khích nói rỡn:
– Đó là người tỷ tỷ quen biết với ta. Đệ đệ thấy y thế nào ? Có làm đệ thích không ?
Ngọc Tiêu Kỳ đỏ mặt không trả lời. Tuy cậu không nói gì nhưng ánh đèn chiếu vào mặt cậu đã tố cáo hết cả. Ngọc Tiêu Kỳ không biết nhưng Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan đều nhận thấy nén bối rối và xấu hỗ của cậu nhỏ.
Hạ Mộng Cầm cảm thấy có chút tự hào. Rõ ràng công phu phòng the của nàng cũng khá lợi hại. Nàng bất giác cảm thấy Ngọc Tiêu Kỳ thật thú vị và tuyệt vời.
Lúc này Hạ Mộng Cầm vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Nàng thấy thần thái của cậu nhỏ như vậy thì bất giác trở nên bạo dạn hẳn lên, cơn dục tình vừa dịu xuống sau cuộc giao hoan lại trỗi dậy. Hạ Mộng Cầm nhào vội lên giường ôm lấy cậu nhỏ rồi vuốt ve hôn hít say mê.
Ngọc Tiêu Kỳ cảm thấy khoan khoái. Cậu không thể không nhận thấy thân hình mỹ nhân này rất khuyến rũ, đôi nhũ phong no tròn và chắc nịt chứng tỏ nàng nọ vẫn còn là gái trinh. mùi hương trên da thịt và tóc nữ nhân làm cho tâm thần cậu chao đảo. Quả thật so với Tiểu Thúy Loan thì mỹ nhân này có sức cuốn hút hơn nhiều.
Ngọc Tiêu Kỳ quấn quýt với nàng nọ một hồi rồi bày cuộc giao hoan. Hai người vừa thở hổn hển vừa vật nhau ra để đυ. một cách say sưa đến quên hết cả mọi sự.
Sau cuộc truy hoan lần này, Ngọc Tiêu Kỳ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Hạ Mộng Cầm thì tuy có mệt mỏi nhưng cũng không dám ở lại nơi này lâu thêm nên vội mặc lại y phục rồi kéo Tiểu Thúy Loan ra phòng ngoài.
Hai chủ tớ ngồi sát vào nhau thì thầm to nhỏ.
Hạ Mộng Cầm nói khẽ:
– Chuyện giữa ta với Tiêu Kỳ vừa rồi ngươi tuyệt đối không được tiết lộ nghe chưa. Nếu có ai biết được thì ta cứ tìm ngươi tính sổ. Tính của ta chắc ngươi cũng biết. Đến lúc đó e rằng ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Tiểu Thuý Loan lạnh gáy, ấp úng nói:
– Nữ tỳ biết … chuyện này nữ tỳ tuyệt sẽ không nói với ai, xin nhị tiểu thư cứ an tâm.
Hạ Mộng Cầm khuôn mặt giãn ra, cười nhẹ:
– Ngươi biết điều như thế cũng tốt. Có điều chúng ta cần phải giải quyết một người.
Tiểu Thúy Loan ngạc nhiên:
– Tiểu thư định giải quyết ai ? Sao lại có người nào liên quan đến chuyện này ?
Hạ Mộng Cầm nhíu mày nói:
– Ngươi có biết tại sao tự dưng đang đêm ta đến phòng ngươi không ? Chẳng lẽ đây là chuyện bình thường hay sao ?
Tiểu Thúy Loan giật mình, thất sắc. Đúng là chuyện lạ. Ta sao đang đêm nhị tiểu thư lại bí mật đến phòng của nàng làm gì. Tiểu Thúy Loan ngẫm nghĩ một lúc chợt nhớ ra một người liền kêu lớn:
– Chẳng lẽ là cô ta ???
Hạ Mộng Cầm vội nói:
– Suỵt, ngươi đừng la lớn … ngươi thử nói xem kẻ đó là ai ?
Tiểu Thúy Loan nhỏ giọng:
– Tỳ nữ không dám chắc, nhưng người có thể tố cáo chuyện này chỉ có thể là con tiện tỳ Lý Thiếu Hà mà thôi.
Hạ Mộng Cầm gật đầu:
– Đúng rồi ! Ta nghĩ giữa ngươi và con tỳ nữ của mẫu thân ta có chút gì đó liên quan. Nếu không chuyện bí mật giữa ngươi và Ngọc Tiêu Kỳ làm sao mà ả biết được.
Tiểu Thúy Loan hậm hực:
– Đúng là ả da^ʍ tặc bỉ ổi. May mà nhị tiểu thư khoan dung, không thì đêm nay e rằng tỳ nữ và Ngọc Tiêu Kỳ khó mà sống nổi trước cơn thịnh nộ của lão gia.
Hạ Mộng Cầm nghe tỳ nữ nói vậy thì hỗ thẹn đỏ mặt lên. May mà hai người tuy ngồi cạnh nhau nhưng trong phòng tối mịt nên Tiểu Thuý Loan không thấy được sắc diện xấu hổ của Hạ Mộng Cầm.
Rõ ràng tuy rằng Hạ Mộng Cầm đã phát giác ra hành động dâʍ ɖu͙© giữa Tiểu Thuý Loan và Ngọc Tiêu Kỳ nhưng bản thân nàng đã không ngăn cản thì chớ lại còn hùa theo cùng mây mưa ái ân cho sướиɠ l*и. Bây giờ nghe tỳ nữ nói như thế, tuy không bảo thẳng ra mọi sự nhưng bản thân Hạ Mộng Cầm cũng hiểu là mình đã hành động thật không thể nào tha thứ được nếu như mọi chuyện sau này vỡ lở ra.
Hạ Mộng Cầm nói:
– Chuyện này chắc chắn là có nguyên do. Ngươi thử nói xem ả tiện nhân Lý Thiếu Hà liên hệ thế nào trong chuyện này.
Tiểu Thúy Loan nghe vậy liền tuần tự kể lại mọi chuyện. Từ khi nàng dẫn Ngọc Tiêu Kỳ thương tích đầy mình về phòng sức thuốc cho đến khi nàng chấp nhận cùng cậu bé ái ân nồng thắm như là vợ chồng thật sự.
Hạ Mộng Cầm nghe xong thở dài áy náy nói:
– Ta thật quá nhẫn tâm. Đúng là Tiêu Kỳ tiểu tử đã bị đòn oan. Từ nay ta sẽ tìm mọi cách đối xử tốt với y. Còn đối với ả da^ʍ nữ Lý Thiếu Hà chúng ta phải nghĩ cách tống cổ ả ra khỏi gia trang này mới được. Nếu để lâu ả sẽ lộ chuyện giữa ngươi và Ngọc Tiêu Kỳ thì rất nguy tai.
Tiểu Thúy Loan ngập ngừng:
– Nhị tiểu thơ định như thế nào ? Ả đó dù sao cũng là người của lão phu nhân. Chúng ta không thể tùy tiện đuổi cổ ả đi được.
Hạ Mộng Cầm gật đầu nói:
– Ngươi nghĩ cũng phải. Chuyện này để ta về suy nghĩ lại. Giờ ta về phòng đây. Ngươi cũng nên ngủ đi. Nhớ ! Đừng ngủ chung giường với tiểu tử đó, kẻo có người phát hiện ra thì mệt lắm.
Tiểu Thúy Loan cười nhỏ:
– Tiểu thơ cứ yên tâm. Tỳ nữ tự biết lo liệu. Nhưng đêm mai tiểu thư có ghé lại không ?
Hạ Mộng Cầm đỏ mặt, ngần ngừ không biết phải đáp lời như thế nào cho ổn.
Tiểu Thúy Loan cười hích hích nói nhỏ:
– Thôi tiểu thư cứ đi đi. Đêm mai tiểu tỳ sẽ đợi tiểu thơ rồi mới hành sự.
Hạ Mộng Cầm xấu hỗ vội vã đi nhanh ra khỏi phòng. Quả thật, nàng không đành lòng bỏ qua những đêm khoái lạc như vừa rồi bởi lẽ mùi vị của trái cấm thật không thể nào dứt ra được.
Khi Hạ Mộng Cầm vừa về đến cửa phòng thì đã thấy thấp thoáng có bóng người đang chực chờ ở đó rồi. Có tật giật mình. Trong lòng nàng phập phồng lo sợ, trái tim đập thình thịch, tay chân lạnh ngắt.
Bóng đen thấy Hạ Mộng Cầm vội cúi đầu xuống nói nhỏ:
– Tiểu thơ sao đi lâu quá vậy ? Tỳ nữ lo sợ không hiểu có chuyện gì ?
Hạ Mộng Cầm nhận ra giọng nói của Lý Thiếu Hà thì trong lòng chợt khẩn trương. Nàng lấy giọng bình tỉnh hỏi:
– Ngươi đứng ở đây làm gì ? Sao không chịu đi ngủ .
Lý Thiếu Hà ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng phải tiểu thơ vừa từ phòng con tiểu quỷ Thúy Loan ra đấy ư ? Tiểu thơ có thấy gì không ?
Hạ Mộng Cầm sợ ả nhận biết ẩn tình nên đánh trống lãng:
– Ta vừa mới gặp Thúy Loan. Ả khóc lóc xin với ta cho tiểu tử Tiêu Kỳ được ở trong phòng của y vì hình như tiểu tử này đang bị bệnh thì phải. Ta thấy y khóc lóc quá nên đã bằng lòng chuyện này rồi.
Lý Thiếu Hà bật thốt:
– Sao nhị tiểu thơ lại dễ tin người như vậy. Ít nhất tiểu thơ cũng phải kiểm tra xem chứ.
Hạ Mộng Cầm nghiêm giọng:
– Hỗn láo ! Ngươi lại dám xem thường ta sao ? Tiểu quỷ Tiêu Kỳ bị ta đánh cho thâm tím mình mẩy. Y trở nên bệnh tật cũng là chuyện thường tình. Chẳng nhẽ ta lại không thông minh bằng mi ư .
Lý Thiếu Hà hốt hoảng vội cúi đầu ấp úng:
– Tỳ nữ biết lỗi. Quả thật tiểu thơ nhận xét không lầm. Tiểu tỳ xin được rút lui.
Lý Thiếu Hà nói xong liền riu ríu lùi dần rồi bỏ đi bởi lẽ ai mà không biết tiểu thơ họ Hạ nổi tiếng dữ dằn.
Hạ Mộng Cầm đưa mắt nhìn theo, thầm thở phào trong lòng rồi mở cửa đi vào phòng.
Buổi sáng hôm sau, Hạ Mộng Cầm thức dậy thật muộn. Nàng uể oải gọi Tiểu Thúy Loan mang thức ăn vào trong phòng vừa ăn vừa trò chuyện.
Tiểu Thúy Loan nói:
– Tỳ nữ nghĩ tiểu thơ cứ tìm cách vụ vạ cho ả tội danh lấy cắp đồ quý thì tất nhiên lão gia sẽ tống cổ ả ra khỏi sơn trang ngay. Lão trang chủ trước nay rất ghét ai mắc phải tội danh này.
Hạ Mộng Cầm phì cười nói:
– Con a đầu này đúng là am tường tính cách của lão nhân gia. Phụ thân ta trước nay rất keo kiệt bủng xỉn. Ngay đến ta mà muốn xin lão gia cái gì cũng rất khó khăn. Nay ngươi bảo ta vụ vạ cho ả kia thì đúng là tuyệt độc không đường nào bằng. Nhưng mà muốn vụ vạ cũng không phải dễ. Ngươi nói thử xem cách vu vạ thế nào ?
Tiểu Thúy Loan trong lòng khoái chí vì mối thống hận bị mạo danh sắp được nàng mượn tay nhị tiểu thơ báo thù ả da^ʍ nữ Lý Thiếu Hà.
Tiểu Thuý Loan nói:
– Tỳ nữ biết ả tặc kia rất thích trang điểm. Mà tiểu thơ lại có cây trâm ngọc rất quý vừa được lão trang chủ mua cho. Chỉ cần bây giờ tiểu thơ giả vờ đánh rơi để ả nhặt được. Khi đó, chỉ cần ả mang trâm ngọc về phòng thì chúng ta làm gì không có cơ hội ra tay triệt hạ ả ra khỏi nơi này.
Hạ Mộng Cầm gật đầu cười:
– Mi đúng là khôn ngoan. Vậy đi, ta đưa trâm ngọc cho ngươi. Ngươi liệu thế nào thì cứ thế mà làm. Khi nào nắm chắc mọi sự thì cứ bảo ta. Ta sẽ cho người đến tìm trâm ngọc về và xử lý ả trước mặt mọi người.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Song Tinh
- Chương 11