Chương 9: Chân

~~~~

Bông tuyết rơi hỗn loạn trên tấm nệm tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng tới người khác đang tiến hành chuyện bí ẩn trong căn phòng trống trải.

Diêu Lương bỗng nhiên bị bế lên, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng ngắn lại, đến gần là có thể ngửi thấy mùi hương nam tính bá đạo trên người hắn, cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt trên quần áo hắn.

Không biết vì sao anh lại cảm thấy đỏ mặt, lúc thân hình cao lớn của hắn tới gần anh thậm chí còn muốn dựa lên bờ vai rộng lớn của hắn.

Nghiêm Ngật hỏi, giọng nói trầm đυ.c: "Có thể chứ?" Nhận được cái gật đầu trả lời, hắn vươn đôi bàn tay thô ráp kia ra, cố gắng không để vết chai dày trên tay cọ đến làn da trắng nõn kia, vụng về cởi lớp vỏ bảo vệ hai chân ra.

Diêu Lương bị đặt trên dương cầm, áo khoác bị cởi ra, trong hư cảnh nhiệt dục mờ mịt lại bất giác cảm thấy lạnh.

Nếu không phải có động tác cởϊ qυầи lót ra cùng lúc của hắn, Diêu Lương còn cho rằng người đàn ông trước mặt cũng không vội vàng.

"Trước tiên đừng nhìn," Anh che mắt hắn, "Anh có thể dùng tay sờ."

Anh cầm tay hắn sờ soạng lên thân dưới của mình, cũng không biết rằng người đàn ông đang được dắt lấy bị hành động lớn mật như vậy của anh hại thảm.

Hắn không cẩn thận đυ.ng tới dương v*t xinh xắn của anh, đối với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người đàn ông khác hắn lại không cảm thấy ghê tởm như những người khác, tiếp theo, hoa viên thần bí làm hô hấp hắn cứng lại, ngượng ngùng làm một cái tiếp đón mềm mại về phía hắn.

Hắn sờ đến gò đất dâng cao của anh, thật sự quá non, phảng phất như chỉ cần dùng chút lực là có thể chọc phá vào. Lòng bàn tay thô lệ nhẹ nhàng xoa nắn miệng thịt béo nõn như đối đãi với trân bảo, dần dần đi vào bên trong.

Diêu Lương có hoa huy*t chật hẹp hiếm gặp, hai mép thịt khép kín, chỉ lộ ra một khe thịt hẹp dài hồng nhạt ở giữa, bộ dạng vừa chật hẹp vừa muốn nói lại thôi vô cùng mê người.

"Đủ, đủ rồi ưʍ.... a...." Nơi bị hắn chạm đến như muốn bốc cháy, ngay cả môi âʍ ɦộ cũng bị nóng đến vừa ngứa vừa ướt.

Thân thể vô cùng mẫn cảm, mỗi khi đυ.ng vào đều có thể tạo ra kɧoáı ©ảʍ cực lớn, dâʍ ɖị©ɧ phá vỡ hai cánh hoa môi chảy ra ngoài.

"A.... a.... anh." Anh muốn nói anh hiện tại hẳn là đã biết thân thể của tôi, anh đối với chỗ dị dạng kia của mình cũng không cảm thấy tự ti mà ngược lại có chút chờ mong phản ứng của hắn.

Ai ngờ hắn đột nhiên cởϊ áσ khoác của mình ra che lại chỗ thân dưới lõα ɭồ của anh, sau đó chật vật lấy bật lửa cùng thuốc lá ra, thời khắc thế này hắn thế nhưng còn có thể suy xét đến vấn đề có thể làm Diêu Lương chán ghét hay không, bản thân đi đến bên cửa sổ.

Bật lửa không lên được, đánh rất nhiều lần mới có lửa, cánh tay run rẩy không dễ phát hiện, thở ra không khí vừa khổ sở vừa ngọt ngào.

"Nghiêm Ngật!" Giọng nói đầy tức giận gọi tên hắn làm hắn không kịp hô hấp, hắn theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền thấy cái người mà nhất cử nhất động đều làm trái tim hắn vừa yêu vừa đau lòng đang nắm chặt áo khoác hắn, hốc mắt hồng hồng trừng lớn.

Diêu Lương lớn lên rất thật thà, đôi mắt hơi nhướng lên giống mèo, lúc tức giận nhìn người khác, đuôi mắt phiếm hồng lại nhiễm một chút ý vị quyến rũ.

Anh lấy cái áo khoác ấm áp kia ra —— sau đó được người đàn ông nhanh chóng đắp lại, tới gần nhìn phản ứng của anh.

"Sẽ lạnh." Hắn thoạt nhìn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, giống như không có gì có thể tác động đến ý chí của hắn, lúc này hai hàng lông mày nhíu chặt, nếu không phải có câu nói kia anh nhất định sẽ cho rằng hắn chán ghét anh.

Nghiêm Ngật đóng cửa sổ lại, sương trắng hai người thở ra tụ thành một đoàn, hắn mở miệng trước: "Tôi đưa anh về."

Con ngươi Diêu Lương trợn to, nhưng người đàn ông thô lỗ lại không hiểu tâm tư lả lướt của anh: "Anh có ý gì? Những thứ vừa rồi đều là đang chơi đùa tôi, trêu chọc tôi, đúng không?"

Nghiêm Ngật thấy ủy khuất không che giấu được dưới đáy mắt anh, tay chân luống cuống dừng lại động tác, dưới tinh thần hoảng loạn hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói ra tâm tư thối nát của mình: "Không phải, không phải."

"Vừa rồi tôi thiếu chút nữa cắm ngón tay vào, nơi đó quá non, sẽ làm nó bị thương."

"Tôi đưa anh về nhà, về nhà, nếu không," Đây là một mặt khác của Nghiêm Ngật mà Diêu Lương trước nay chưa thấy qua, hắn nói lắp, âm thanh nuốt nước miếng giống như dã thú đang khát.

Người nói dối sẽ nuốt một ngàn cây kim, hắn không có nói sai, nhưng yết hầu hiện tại lại đau giống như có kim đâm. Đây là cảnh cáo, cũng là sự tự ti, hắn không muốn thương tổn anh nên chỉ có thể thành thật nói ra: "Bởi vì tôi muốn cᏂị©Ꮒ hoa huy*t của anh."

Vị thần của hắn, thiên sứ của hắn, trắng tinh ưu nhã, không biết vì sao lại xuất hiện làm tim hắn vui mừng rồi lại hứng thú đi vào thế giới của hắn để tham quan, cuối cùng lại buộc hắn cởi bỏ lớp ngụy trang, mở rộng địa ngục đầy lửa bên trong không thể che lấp được.

Người đó sẽ đi mất, chán ghét rời bỏ mình.

Diêu Lương lần đầu tiên nghe thấy lời nói da^ʍ tục như vậy, nhưng anh lại không cảm thấy chán ghét.

Cũng chính lúc này anh mới chú ý tới dưới lớp quần áo mùa đông của người đàn ông là cự vật to lớn đang trỗi dậy, đủ để thấy kích cỡ cùng sức mạnh có bao nhiêu kinh người.

Anh nâng chân lên cọ cọ chỗ đó, nghe được tiếng kêu rên của người đàn ông.

"Anh cứng rồi." Giọng nói mang theo âm điệu khác với phương Nam, Diêu Lương kéo dài âm cuối, rõ ràng chưa phải là tình yêu nhưng lại mang theo hồn nhiên tạo thành dụ hoặc.

Sau khi Nghiêm Ngật nói xong câu kia vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn anh, vì thế hắn liền thấy được cặp chân trắng nõn làm cho bản thân cương cứng kia, động tác của anh hững hờ giống như đo lường.

Hắn cầm lòng không đậu mà hướng dương v*t của mình tới gần chân anh một chút, phát ra tiếng kêu rên gợi cảm khó nhịn đầy áp lực.

"Tôi giúp anh được không." Anh mở khóa kéo ra, dương v*t dơ bẩn không chịu khống chế mà bật ra ngoài.

"Ưm, anh trước tiên cứ vuốt ve nó đi, thật đáng thương." Phía trước đã chảy ra chất dịch màu trắng, dương v*t đỏ tím sưng to đến mức sắp nổ mạnh.

"Tôi, sẽ không." Hắn nhẫn nại, chảy xuống một giọt mồ hôi, "Thầy có thể dạy tôi không?"

Chữ "Thầy" được nói ra dưới tình huống như thế, không hiểu sao lại nhiễm phải hương vị vừa thẹn vừa đầy tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng Diêu Lương cũng chỉ là tay mơ, lúc này bị vẻ mặt của người đàn ông mê hoặc liền đồng ý: "Vậy, vậy được rồi."

Anh ngượng ngùng vươn tay phải ra, lại bị người đàn ông ngăn cản, "Cứ dùng nó," Bàn tay nóng bỏng nắm chặt mắt cá chân tinh tế của anh, "Tay sẽ bị dơ."

Chân thì không bị sao? Đáng tiếc anh không thể nói ra lời nói trong nội tâm, bởi vì giây tiếp theo bàn chân trắng nõn đã bị giữ ở hai bên dương v*t.

Chân anh vừa trắng nõn vừa non mềm, da thịt hồng nhạt tạo thành sự đối lập rõ ràng với dương v*t thô dài gân xanh hiện rõ kia.

dương v*t ghê tởm xấu xí điên cuồng đưa đẩy ở chính giữa.

Gân xanh cọ xát lòng bàn chân anh tạo thành một trận lửa, anh cầm lòng không đậu mà xoắn chặt hai chân lại, khe thịt giữa môi âʍ ɦộ dính nhớp mở ra chảy xuống mật nước trên áo khoác của người đàn ông, làm cho lông tơ dựng thẳng trên áo khoác hắn ướt nhẹp thành từng cụm.

"Ư.... anh, anh chậm một chút a.... ư.... a" Lòng bàn chân bị cọ xát quá đau, nhưng anh không thoát ra được kiềm chế ngay cổ chân, chỉ có thể bị bắt dùng chân an ủi du͙© vọиɠ dâng trào của hắn, dẫn ra trận lửa lớn đầy trời này.

Tốc độ hắn càng lúc càng nhanh, dương v*t sưng to cọ xát làn da ngay lòng bàn chân đến đỏ bừng.

"Nghiêm Ngật, đau." Xương ống chân đều bị động tác đưa đẩy cuồng nhiệt của hắn làm cho run rẩy, anh mang theo tiếng khóc nức nở kêu hắn chậm một chút, lại không biết lúc này kêu tên một người đàn ông sẽ càng kí©h thí©ɧ hắn sâu đến mức nào.

Hắn bắn tinh, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bắn ra, vì thế từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa tanh vừa trắng phun ra trên quần áo anh, thậm chí ngay cả dương cầm cũng có dấu vết uốn lượn nhè nhẹ.

Nghiêm Ngật thở dốc đầy thô nặng như dã thú còn chút hơi thở thoi thóp, hắn nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng do bản thân bắn ra, ánh mắt co rút kịch liệt ——

Hắn dâʍ ɭσạи anh, khinh nhờn anh, bắn trên người vị thần của mình.