Chương 18

~~~~

Nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình.

Mấy cô gái môi đỏ người mặc sườn xám, đầu đầy châu ngọc, từ từ vung vẩy quạt lụa trong tay, tụm ba tụm năm bên nhau trông có vẻ duyên dáng đáng yêu, họ đang trộm ngắm vị "Quân gia" lạnh như băng ngồi trên vị trí cao kia một cái.

Hắn luôn giữ bình tĩnh như vậy, lúc chỉ huy tư thế lại oai hùng nhưng lúc đối mặt xã giao lại bình chân như vại —— đúng vậy, bản thân không phải vẫn luôn biết điều đó sao, Lâm Học Ích nhìn ánh mắt của các cô gái xung quanh một vòng, cúi đầu suy nghĩ.

Hắn rất ưu tú, cứ nhìn những ánh mắt của mấy cô gái đó thì biết, nên muốn có được một người, cho dù là đàn ông đi nữa thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Các loại sườn xám ngắn dài màu màu chàm, màu hồng, xanh nhạt không ngoại lệ đều bị xẻ tà ngay ngay tại chân, phác họa nên cái eo nhỏ nhắn. Chân trắng như ẩn như hiện, mặt Nghiêm Ngật không đổi sắc, không ý thức được vuốt ve lòng bàn tay, đây là biểu hiện cho việc có chút không kiên nhẫn.

Một buổi sáng sớm Diêu Lương nôn nghén, sau đó mới hoàn toàn dọn đến ở, lúc này trái tim Nghiêm Ngật mới như được trấn an, bổ sung lại đầy đủ máu thịt.

Hắn từng nghe thấy Diêu Lương nói đến cha của anh, ông là một thương nhân nghiêm khắc, nhưng hắn vẫn không để ý nhiều, có thể nói trên đời này ngoài Diêu Lương ra thì hắn không thèm để ý tới thứ gì khác.

À đúng rồi, còn có đứa bé kia....

Nghiêm Ngật nhăn mày, nhớ tới chuyện cũ làm cho tâm tình hắn không quá tốt.

Sức khỏe Diêu Lương yếu ớt, lại mang thai vào mùa đông, thời tiết lúc nóng lúc lạnh nên khó tránh khỏi nhiễm bệnh, nhưng anh vì để cho đứa nhỏ khỏe mạnh nên vẫn luôn kiên trì không uống thuốc, chờ cho bệnh tự hết. Buổi tối, Diêu Lương nhíu mày kiềm chế nhưng vẫn ho khan thành tiếng, Nghiêm Ngật tỉnh giấc nghiêng người mở đèn bàn, dưới ánh đèn hắn cau mày, sắc mặt cực kỳ dọa người, nhưng đối với người đàn ông như vậy Diêu Lương dù thế nào cũng không chịu thỏa hiệp, một đôi mắt mèo cứ ướŧ áŧ như vậy mà nhìn hắn, khiến cho bên trong xương tủy hắn tuôn trào sự chua xót khó tả, khí thế không nhịn được làm cho người khác sợ hãi.

Bữa tiệc kết thúc, người đàn ông tay chân vụng về cầm theo một cái bánh kem nhỏ, là người yêu trước khi hắn ra ngoài nói muốn ăn.

Bánh kem mềm mại, nếu dùng thêm một chút lực nữa thì giống như sẽ vỡ thành từng mảnh ngay, người đàn ông cầm cẩn thận như lâm đại địch, lại làm cho người vợ mang thai không ra ngoài cười lên.

"Đã về rồi à." Anh ôn nhu nhã nhặn lịch sự, tóc dài đến eo cột ở sau lưng, khuôn mặt bởi vì không tiện đi ra ngoài mà càng thêm trắng nõn.

"Ừ." Có thêm một đứa nhỏ vẫn có chút chỗ tốt, có thể "Giam cầm" anh ở nhà, chỗ nào cũng không thể đi.

Diêu Lương đã mang thai được bảy tháng, bụng lớn nên cử động cũng không quá tiện, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào Nghiêm Ngật.

Hai người đều là lần đầu tiên nên khó tránh khỏi gặp phải chuyện không biết nên làm thế nào, nhưng Nghiêm Ngật đã sớm dò hỏi bác sĩ, vì thế hiện tại Diêu Lương muốn ăn cái gì đều cần phải xin phê chuẩn.

Diêu Lương ăn xong bánh kem ngọt ngào, mảnh vụn ngay khóe miệng bị hắn liếʍ sạch sẽ. Đầu lưỡi trơn ướt liếʍ láp bên khóe miệng mềm mại, liếʍ đến mức thân dưới của người nọ ngập lụt.

Mỗi lần người đàn ông nhìn thấy gương mặt ửng hồng của anh đều biết rõ, "Muốn?"

"Ưʍ...." Giọng nói dính vào nhau như kẹo, anh đỡ cái bụng đã hiện rõ dựa lên làm nũng với hắn, "Lần này nhẹ một chút được không?"

Nghiêm Ngật không trả lời, dù sao mỗi lần làm đến cuối cùng thì miệng huyệt càng trở nên ướt mềm sau khi mang thai vẫn luôn hút lấy giống như yêu tinh, đâm rút không mạnh căn bản không ngăn được cơn ngứa.

Hắn nghiêng đầu cúi xuống, ngậm lấy cái lưỡi vẫn còn lưu lại bánh kem thơm ngọt. Đầu lưỡi có lực tinh tế quét qua đôi môi đỏ tươi, hô hấp kịch liệt phun trên má Diêu Lương, hắn nương theo tư thế này mà dùng tay cởi thắt lưng ra. Đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Diêu Lương, nhìn đến mức hai má Diêu Lương biến thành quả táo màu đỏ.

côn th*t đỏ tím bật ra từ trong qυầи ɭóŧ, cánh tay hắn mở ra sau lưng, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay sáu múi cơ bụng màu đồng chỉnh tề, trong thời gian mang thai Diêu Lương càng trở nên phóng túng hơn miệng huyệt bắt đầu chảy nước.

Anh hào phóng để mặc thân thể mạnh mẽ lõα ɭồ của hắn dụ hoặc mình.

Người đàn ông nhẹ nhàng bế người yêu đang mang thai lên đặt trên giường, quần áo cho thai phụ rộng rãi đơn giản, vạt áo váy ngủ vén lên, đôi tay đè lên hai đầu gối mở ra hai bên rồi ngậm lấy qυầи ɭóŧ giải ngứa cho huyệt nhỏ.

"A...." Bên trong giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa du͙© vọиɠ, giống như trong khối băng vào mùa đông lại cất chứa một ánh mặt trời thuần túy, cảm giác có một thiếu niên ở giữa khiến Diêu Lương muốn rụt người lại, anh bỗng nhiên cảm thấy chân mở ra dụ dỗ Nghiêm Ngật làm mình giống như một ông chú quái dị dụ dỗ "em trai nhỏ", vì thế theo phản xạ mà muốn kẹp chặt chân lại. Nhưng người mang thai vốn dĩ cử động không tiện, bàn tay Nghiêm Ngật nắm lấy mắt cá chân anh, lúc bị kéo nhẹ nhàng một cái cũng chỉ có thể nằm vật ra chờ bị chơi.

Nghiêm Ngật dùng ngón tay sờ từ trên xuống dọc theo khe hở, trực tiếp xé rách qυầи ɭóŧ bằng bông, để mặc mảnh vụn treo trên cái đùi bóng loáng giống như hai cái gông cùm xiềng xích trói chân lại.

Người đàn ông cúi đầu, không chút do dự duỗi lưỡi ra liếʍ sạch sẽ lớp nước da^ʍ sáng lấp lánh trên hoa huy*t. Lúc hắn ngồi dậy vẫn còn chưa đã thèm mà nhấp môi, làm cho mật nước dính đầy hương vị tìиɧ ɖu͙© phủ kín trên lưỡi chậm rãi tan ra.

Qυყ đầυ phấn chấn bừng bừng chà xát âm đế sưng cao, sau đó mới cắm vào huyệt nhỏ đâm rút.

Thịt huyệt trơn ướt co dãn cũng không bởi vì thường xuyên làʍ t̠ìиɦ mà lỏng lẻo, ngược lại còn trở nên chặt chẽ, bao bọc lấy dương v*t thô dài không kẽ hở, từng vòng thịt huyệt siết chặt dương v*t, những đường gân xanh nhô lên cộm đến thịt huyệt đỏ tươi, tạo ra vô số cơn sóng tình cùng kɧoáı ©ảʍ.

Nước từ trong hoa huy*t chảy ra thấm ướt tấm trải giường bên dưới, Diêu Lương nắm lấy cánh tay của hắn, bị đâm rút đến mức lắc lư như thuyền nhỏ chìm trong biển mây.

Váy ngủ bị vén cao lên, người đàn ông say mê mυ"ŧ lấy đầu v* trướng lớn. Lỗ sữa mềm mại bị không khí cực nóng lấp đầy rồi lại bị hút đi, dính chút hương vị của người đàn ông. Hàm răng Nghiêm Ngật cắn chặt đầu ti hút sâu một hơi, lực đạo mạnh đến mức nếu như không hút ra nước sữa thơm ngọt thì sẽ không bỏ qua.

"A a!..... Đau, đau.... Không muốn hút,.... A a a.... Ưʍ...."

Không biết người đàn ông là nghe thấy được tiếng rêи ɾỉ mê người kia hay vẫn là không để ý tới, hắn xác thật dừng mú bắt đầu ngậm lấy đầu ti nhai.

"Hu...." Phía trên bị nhai, phía dưới bị làm khiến cho Diêu Lương đáng thương khóc một chút, nhưng khóc nức nở trên giường sẽ chỉ làm cho thú dữ ở đầu khác càng thêm hưng phấn.

Khi côn th*t rút ra hoa huy*t đã đầy đặn, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra bên ngoài giống như một bông hoa thối nát. Sau khi mang thai bờ mông càng thêm nở nang một chút, thủ pháp của người đàn ông vừa kiên nhẫn lại vừa hạ lưu giống khách làng chơi, chậm rãi rồi lại tiến dần lên xoa nắn, niết véo đến mức hai cánh mật đào sưng lên đỏ bừng cũng không buông tha.

Hoa môi mẫn cảm bị đâm rút đến gần như trong suốt, hút đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ như sắp nổ tung. côn th*t cứng rắn thẳng tiến không lùi mà đâm vào, dương v*t to thêm một vòng, cử động qua lại bên trong thịt huyệt chật hẹp, bởi vì côn th*t to lớn và thô dài nên thỉnh thoảng sẽ đâm đến tử ©υиɠ khép kín, vì vậy Diêu Lương cũng đau đến mức đột nhiên kêu thành tiếng, "A.... Không, không cần.... Đâm đến em bé a.... Ưm a...."

"Sẽ không." Người đàn ông chăm chú nhìn người bị côn th*t của mình đâm rút đến mức không có lực trở tay, hắn quen thuộc mở miệng, giọng nói vững vàng: "Đứa nhỏ nói nó đói bụng." Vừa dứt lời, hông người đàn ông bỗng nhiên trở nên rất kích động, hắn vừa hăng say thọc vào rút ra trong hoa huy*t đồng thời còn vuốt ve dương v*t của Diêu Lương, rất nhanh đã chơi người đến mức không ngừng phun ra.

Sau khi đâm rút hoa huy*t mấy trăm lần trong cao trào, Nghiêm Ngật rốt cuộc cũng bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, nóng đến mức Diêu Lương run rẩy, không biết là đau hay là sướиɠ mà rơi xuống một giọt nước mắt.

Hô hấp dần dần đều đều, Nghiêm Ngật ôm người yêu đang nằm nghiêng, không ngừng bao phủ khắp cổ cùng với xương quai xanh chảy mồ hôi đầm đìa của người vợ mang thai bằng mùi hương của mình, môi mỏng mím lại một nửa, sư tử mạnh mẽ vừa được an ủi hài lòng dò xét xong lãnh địa của mình.