Chương 4: C1.4

Minh Khương uống dịch dinh dưỡng xong, cất bình tưới mà bản thân đã sử dụng nhiều năm, chuẩn bị về phòng, hoàn toàn mặc kệ thanh niên vẫn không nhúc nhích giống cái cọc gỗ ở bên cạnh.

Cậu thờ ơ đi qua người thanh niên, lúc sắp trở lại phòng mình, cậu nghe thấy thanh niên bỗng nhiên mở miệng.

“Cảm ơn.”

Minh Khương cũng không quay đầu lại: “Không cần cảm ơn, là vận may anh tốt.”

Minh Khương không phải là người thiện lương gì, nhưng sẽ không thấy chết mà không cứu. Cậu từ nhỏ được cha nuôi nuôi lớn, đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ người đàn ông tuy tùy tiện nhưng thiện lương kia, thấy có thể giúp được gì đều sẽ thuận tay giúp đỡ.

Đối với thanh niên không nói tên mình cho cậu, Minh Khương cũng không rối rắm gì.

Cậu cũng không để ý lắm, thoạt nhìn đối phương giống như một quân nhân quốc gia, có thể rơi xuống loại hành tinh rác này của bọn họ, chắc chắn trước đó đã trải qua không ít sự việc. Dưới loại tình huống phức tạp này, sẽ thật ngu xuẩn khi nói ra tên của mình một cách thẳng thắn, chỉ vì đối phương đã cứu bạn mà không rõ lý do.

Minh Khương trở lại phòng, trời đã dần tối đen, cậu ôm quần áo tới phòng tắm nhỏ hẹp tắm rửa qua loa, xong lại về giường nằm xuống.

Nhưng cậu không nhắm mắt ngủ.

Chỉ có một mình mình ở nhà mà còn một người xa lạ mình cứu nằm phòng bên, chỉ vì lý do an toàn, Minh Khương cũng sẽ không ngủ.



Trong bóng đêm, cậu nằm thẳng trên giường, bỗng nhiên thở dài.

Lòng bàn tay có chút ngứa, nhưng đây không phải động tĩnh tinh thần thể hệ thực vật, mà là cái tinh thần thể kia lại ngo ngoe rục rịch muốn ra ngoài.

Minh Khương khép đôi mắt lại, đè ép cái tinh thần thể tương đối táo bạo một lần nữa trở về.

Ban đêm hành tinh rác rất dài, một đêm không ngủ.

Ngày kế, lúc trời vẫn còn hơi lạnh, Minh Khương vừa đẩy cửa ra đi vào sân, phát hiện thanh niên kia cũng đứng ở cửa sân.

Bước chân Minh Khương dừng lại, khó được có chút không hiểu.

May mắn là sắc trời vần đủ để có thể thấy rõ người, nếu là giữa buổi tối nhìn thấy một người đứng cửa sân, Minh Khương đã khởi xướng tinh thần thể công kích.

Hô hấp đình trệ một lần nữa khôi phục bình tĩnh, Minh Khương ngữ khí mang theo nghi hoặc nhàn nhạt: “Vì sao anh lại đứng ở đây?”

-------------DFY--------------