Chương 2

Lục Lẫm che miệng vết thương lại thong thả xoay người, không nói gì.

Minh Khương thấy hắn không muốn trả lời, cũng không nói cái gì, đi đến bên ven tường, cầm lấy mũ rơm nhỏ đội lên đầu, che khuất ngũ quan quá mức xinh đẹp kia.

Ánh mắt Lục Lẫm dừng ở đôi mắt màu xanh thẳm của đối phương một giây, lại nhanh chóng bỏ đi tầm mắt không lễ phép.

“Tôi có thể phụ làm chút việc gì.” Lục Lẫm thấp giọng dò hỏi.

Minh Khương hơi sửng sốt, nghiêm túc tự hỏi một giây, nói: “Vậy anh giúp tôi tưới nước cho số hoa cỏ này đi.”

Nói xong, Minh Khương nói cho anh thanh niên những việc cần chú ý về thực vật tương đối mảnh mai.

Giọng cậu điềm tĩnh, không có chút áy náy hay ngượng ngùng khi ra lệnh cho bệnh nhân.

Lục Lẫm cũng không chần chừ, thoải mái gật đầu, nghiêm túc nghe Minh Khương nói xong những điểm chú ý đó.

Minh Khương nói xong, đè mũ rơm nhỏ xuống rời khỏi sân, đi qua khoảng sân tới ven đường.

Con đường kia, nửa đêm qua Lục Lẫm đã thử đi xem, cuối đường là chợ đen hỗn loạn của hành tinh rác.

Nhưng ở đế quốc Lotus, bọn họ thường gọi nơi này là trại tị nạn.

...

Minh Khương vào chợ đen, bước đi giữa một đám hỗn loạn trên đường phố.

Hai bên là tổ hợp của hỗn loạn cãi vã và cười nói, đối với loại trường hợp này Minh Khương đã sớm quen thuộc, cho dù thoáng nhìn bên tay trái một nam một nữ đang ba ba tình cảm mãnh liệt, mày cũng chưa nhăn tẹo nào.

Cậu đi đến một ngõ nhỏ an tĩnh mới dừng lại, cuối cùng vào bên trong một cửa hàng.

“Mười bịch dịch dinh dưỡng cơ bản.” Minh Khương đặt lên quầy tiền thông dụng trên tinh tế, gõ gõ mặt bàn.

Phía dưới quầy, một người trung niên nam lười nhác từ trên mặt đất ngồi dậy, lười biếng lấy dịch dinh dưỡng trong ngăn tủ ném ra: “Mười bịch, tự đếm đi.”

Minh Khương liếc mắt một cái liền xác nhận số lượng.

Nhưng cậu không vội vã thu dịch dinh dưỡng về, bởi vì số tiền cậu đưa đối phương cao hơn nhiều so với giá cả dịch dinh dưỡng.

Quả nhiên, người đàn ông kia vừa cầm tiền, cười nói: “Phòng số 8.”

Lúc này Minh Khương mới ừ một tiếng, thu hồi dịch dinh dưỡng, từ quầy bên cạnh đi tới cầu thang lên lầu.

Dãy phòng trên hành lang đều được đánh số, Minh Khương đi đến phòng số 8 thì dừng lại, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng rỗng tuếch, chỉ có một bộ bàn ghế và một thiết bị đầu cuối.

Nhưng thiết bị đầu cuối nơi này là cái duy nhất trên hành tinh rác có thể liên lạc vào mạng internet tinh tế, bằng không, chỉ dựa vào thiết bị đầu cuối tự lắp ráp thô sơ của Minh Khương, căn bản không thể vào mạng lưới internet tinh tế.

Minh Khương không trực tiếp sử dụng thiết bị đầu cuối trong tiệm cung cấp, cậu chỉ qua đây mượn mạng internet đặc thù của cửa hàng này, tuy là mượn nhưng cần có phương pháp đặc biệt.

Xử lý xong vấn đề internet, bây giờ Minh Khương mới mở thiết bị đầu cuối của mình ra, lên mạng Tinh Võng.

Minh Khương nhấp thẳng đến tin tức tài khoản bưu kiện Tinh Võng, một cái bưu kiện từ trường quân sự đế quốc Lotus nổi bật hiện lên ở vị trí cao nhất.

Mở bưu kiện ra, thông báo màu đỏ chói lọi xuất hiện ở trước mắt, lúc này Minh Khương mới nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười tươi đầu tiên trong mấy ngày này.

Cậu có thể rời khỏi hành tinh rác hỗn loạn và bẩn thỉu này.

Chuyện quan trọng nhất đã giải quyết, lúc này Minh Khương mới có thời gian phân tâm sang tin tức Tinh Võng.

Cậu đã thuận lợi thông qua đơn xin nhập học trường quân sự đế quốc Lotus, vậy nên cần phải nắm được một số tin tức về đế quốc Lotus.

Tin tức cái hành tinh rác này cũng không kịp thời, Minh Khương chỉ có thể học được một số kiến thức cơ bản từ những lời nói khi cha nuôi cậu còn sống, có điều đối phương nói nhiều nhất vẫn là chuyện xưa của đế vương đương nhiệm đế quốc Lotus cùng quân vương Wiggson.

Minh Khương đối với chuyện tình yêu của hai vị quân vương hai đế quốc mà người khác nói chuyện say sưa không có hứng thú lắm, nhưng cậu lại nhớ kỹ đế quốc Lotus sẽ phân phát một lượng nhỏ đơn xin đăng ký nhập học cho cư dân hành rác.

Sau khi thuận lợi đạt được tư cách nhập học, thân thể Minh Khương cũng được thả lỏng.

Cậu ghét bỏ bàn ghế trong phòng đã bị rất nhiều người sử dụng, không chịu ngồi xuống, đứng ở bên cửa sổ một chiều cũ nát xem tin tức Tinh Võng.

Tin tức hot nhât hiện tại vẫn là chuyện trường quân sự đế quốc Lotus chiêu sinh, kết thúc chiêu sinh, một tháng sau trường quân sự sẽ chính thức khai giảng.

Sau khi Minh Khương nhớ kỹ thời gian, cậu cụp mắt xuống, tiếp tục lướt xuống xem.

Còn lại đều là một ít tin tức quân sự và tin tức kinh tế, Minh Khương vì bù lại tri thức bản thân, đều xem qua hết.

Tận đến một cái tin tức đột nhiên hot lên top đầu, tiêu đề tin tức ngắn ngủn lập tức hấp dẫn lực chú ý của Minh Khương.

—— Thượng tướng Lục Lẫm mất tích sau khi đánh bại trùng tộc trên hành tinh Delta.

Mấy chữ trùng tộc, thượng tướng mất tích này lập tức hấp dẫn tầm mắt Minh Khương.

Cậu híp mắt nhìn cái tiêu đề này trong chốc lát, vừa mới chuẩn bị click mở cẩn thận xem kỹ hơn, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đồ vật bị đập nát.

Minh Khương trong lòng run lên, nhanh chóng khôi phục thiết bị đầu cuối của chủ quán về trạng thái ban đầu, mở cửa đi ra ngoài.

Gây sự ở bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi tóc đen mắt nâu, cũng là con trai độc nhất của người có thế lực lớn nhất cái hành tinh rác này - Buddy.

Buddy dựa vào tường, bộ râu không được cắt tỉa khiến gã trông hơi lôi thôi.

Minh Khương thấy bên ngoài là Buddy liền lộ ra biểu tình chán ghét.

“Có chuyện gì.” Giọng nói Minh Khương lạnh băng.

“Còn không phải do nhìn thấy đại mỹ nhân của chúng ta tới đây à, sao lại không nói với ta một tiếng, đi với anh đây em muốn —— Á á á á!”

Dáng vẻ Buddy lưu manh còn chưa kịp nói xong, cánh tay đã bị một dây đằng tinh thần thể bó trụ chặt chẽ, gai nhọn trên dây đằng không chút lưu tình cắm vào thịt gã.

Đôi mắt xinh đẹp của Minh Khương nheo lại, trong mắt hiện lên sát ý nhàn nhạt.

Nhưng cậu biết, hiện tại cậu không gϊếŧ được Buddy.

Hoặc là nói, cho dù cậu gϊếŧ Buddy bây giờ, thì hôm nay cậu cũng không ra khỏi nơi này được.

Tinh thần thể cảm nhận được sự không cam lòng của chủ nhân, càng quấn chặt hơn nữa, gã thanh niên không màng hình tượng quỳ xuống đất hô to.

“Á á á á! Minh, Minh Khương! Con đi*m này, hôm nay nếu mày dám gϊếŧ tao, thì đừng hòng còn sống ra khỏi đây!”

Minh Khương cố nén chán ghét và sát ý đối với Buddy, tạm thời thu tinh thần thể về.

Thấy đối phương còn muốn mang cánh tay bị thương xông tới, Minh Khương lại triệu hồi ra tinh thần thể lần nữa, dây đằng uốn lượn đem bao lấy thân thể gã ta, gai dây đằng bộ dáng như hổ rình mồi nhắm vào Buddy.

Thấy đối phương kiêng kị dừng lại, Minh Khương liếc mắt nhìn đối phương giống như rác rưởi, thừa dịp hỗn loạn rời khỏi nơi này.

Trên đường trở về, Minh Khương bắt đầu suy nghĩ kế hoạch rời khỏi nơi này.

Cậu vốn dĩ đã định là sau khi thi đậu trường quân sự Lotus liền rời đi nơi này, hiện tại nếu đã đạt được tư cách nhập học, có thể lập tức đi rồi.

Thù gϊếŧ cha nuôi…… Có thể quay lại báo sau.

Có lẽ là suy nghĩ quá nhập tâm, thẳng đến khi Minh Khương đi vào sân mới ý thức được đã về nhà.

Thanh niên cao lớn được cứu về đã tưới nước xong cho hoa cỏ trong viện, Minh Khương nhìn qua một chút, cơ bản đều không có lỗi lầm gì.

Cửa phòng cha nuôi bị đẩy ra, Minh Khương ngẩng đầu nhìn lại, gặp phải ánh mắt màu xanh xám trong suốt của đối phương.

Cậu lấy dịch dinh dưỡng mới mua về ném một nửa cho đối phương: “Cầm.”

Lục Lẫm tiếp được đồ vật đối phương vứt tới, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Đây là lần thứ hai đối phương nói lời cảm ơn, Minh Khương không để ý lắm phất phất tay: “Không cần cảm ơn, về sau nhớ phải chuyển tiền cho tôi trước khi rời đi.”

Lục Lẫm nói: “Được.”

Minh Khương đi về phòng của mình, thời điểm tới cửa lại dừng lại, nói: “Ngày mai tôi muốn tới sa mạc khô, phi hành khí của anh còn ở chỗ đó, anh muốn đi không?”

Lục Lẫm không chút do dự gật đầu: “Đi.”

“Sáng mai 6 giờ.” Minh Khương bỏ lại những lời này, mang theo năm bịch dịch dinh dưỡng còn lại trở về phòng.

Minh Khương đóng cửa lại lập tức bắt đầu thu thập đồ vật, chờ khi vết thương trên cánh tay Buddy lành lại, phỏng chừng sẽ mang người tới tìm cậu tính sổ luôn. Tuy rằng đánh thắng được Buddy, nhưng khẳng định không thể chiếm được tiện nghi trong tay nhiều người như vậy.

Không bằng lên kế hoạch, rời khỏi nơi này trước.

……

Sang sớm hôm sau, sắc trời mới vừa rạng Minh Khương đã ra khỏi phòng.

Lục Lẫm cũng đã đứng ở trong sân.

Hoa cỏ trong vườn đã được tưới nước xong, Minh Khương vừa tới, nghĩ cũng biết là do thanh niên mà cậu cứu về làm.

Vừa vặn có thể đổi chi phí đi lại hôm nay cho đối phương đi sa mạc khô.

Minh Khương nghĩ thầm.

Sa mạc khô cũng không khó đi, thời điểm trời sáng, bọn họ đã tới biên giới sa mạc khô.

Minh Khương tùy ý ném đồ phòng hộ cho đối phương: “Cần dùng sao?”

Lục Lẫm thanh âm trầm ổn: “Cần.”

Mặc đồ phòng hộ vào, hai người tiếp tục thâm nhập sa mạc khô, cơn bão mang theo cát sỏi xẹt qua bề mặt trang phục phòng hộ, để lại những vết xước mờ.

Minh Khương cắn răng đối đầu cơn lốc tiếp tục đi về phía trước, ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn một cái Lục Lẫm bên cạnh.

Trên người thanh niên còn có vết thương nghiêm trọng, nhưng xem tình huống vậy mà so với mình còn có thể chống cự tốt.

Minh Khương không khỏi suy đoán thân phận đối phương một chút, nhưng không nghĩ được ra cái đáp án nào.

Minh Khương không biết rằng, nếu hôm nay Buddy xuất hiện muộn vài giây, thì cậu đã biết được thân phận Lục Lẫm rồi.