Alois đứng trong phòng khách, bên cạnh còn có hai người máy đẩy vali hành lý.
“Đã về?” Alois nhướng mày, "Làm quen một chút, tôi tên Alois.”
“Tôi biết.” Minh Khương ngoài ý muốn chớp mắt một cái, gật đầu giới thiệu tên của mình, “Tôi tên Minh Khương, nhật nguyệt Minh, Khương trong Khô Khương.”
“Hoa Khô Khương?”
Minh Khương không nghĩ tới Alois lại biết loại thực vật này.
“Đúng vậy.”
Alois hiểu rõ, đưa ra tổng kết: “Rất đẹp.”
Minh Khương nghiêng đầu, lông mi vừa đen vừa dày nhẹ nhàng động đậy, không biết Alois nói đến người hay là hoa.
Dường như Alois nhìn ra nghi hoặc của Minh Khương, hiếm khi giải thích lặp lại một lần: “Hoa đẹp, người cũng đẹp.”
Lời này của anh không nói quá, dù cho anh lớn lên giữa hoàng thất hai nước, cũng rất ít khi thấy một mỹ nhân giống Minh Khương.
“Cảm ơn?” Đối với loại khích lệ này, Minh Khương sớm đã chết lặng, cậu máy móc nói cảm ơn xong, nói, "Tôi về phòng nghỉ trước, ngủ ngon.”
"Ừ.” Alois không nói chúc ngủ ngon, chỉ gật đầu gật đầu. Thói quen cao cao tại thượng, tư thái của anh tựa như tỏ vẻ đồng ý Minh Khương đi nghỉ ngơi.
Cũng may Minh Khương từng gặp quá nhiều người kỳ lạ rồi, căn bản không để bụng một việc nhỏ này, cũng không so đo với Alois, xoay người trở về phòng mình.
Cậu đặt công cụ vừa mua về xuống đất, trở lại bàn, cúi người hôn nhẹ cánh hoa Khô Khương đã khôi phục sức sống.
Cánh môi nhiễm ánh nước nhàn nhạt nhẹ nhàng đυ.ng vào cánh hoa vàng.
“Ngủ ngon.”
……
Năm giờ sáng ngày hôm sau, ánh sáng ngày mới chưa lên hẳn, Minh Khương đã đúng giờ tỉnh lại, ngồi ở mép giường xoa xoa đôi mắt.
Điều này rất hiếm thấy, có lẽ là đã trải qua thời gian dài như vậy, cuối cùng cậu mới rời đi cái hành tinh rác hỗn loạn kia để tới đế quốc Lotus, thần kinh căng chặt liền hơi thả lỏng xuống, nên đã khiến cậu sinh ra suy nghĩ muốn ngủ nhiều hơn.
Không đến một phút, Minh Khương đã hoàn toàn tỉnh táo lại, duỗi người, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng.
Tắm rửa xong, tinh thần Minh Khương tỉnh táo lên nhiều, thay sang một bộ áo cộc quần đùi thoải mái, cầm công cụ làm vườn mới mua đi thẳng đến hoa viên.
Hiện tại kỹ thuật cách âm phát triển rất tốt, cho dù cậu có hủy cả cái vườn này đi, thì cũng sẽ không đến bạn cùng phòng có địa vị cực cao kia.
……
Lúc Alois tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Anh nằm trên giường, đã quên mất bao lâu rồi mình không có một giấc ngủ an ổn như vậy.
Ngày xưa luôn chịu ảnh hưởng của tinh thần lực bạo động, tối hôm qua lại cả một đêm không một gợn sóng.
Ánh mặt trời len lỏi qua khe hở của rèm treo, thêm vào căn phòng một tia sáng chói mắt.
Alois ngồi dậy trên giường, giơ tay che khuất mắt ánh mặt trờ hơi lóai, không có tinh thần đi đến mép giường.
Khi anh đứng dậy, hệ thống trí năng trong phòng kiểm tra đo lường thấy anh đã rời giường, tự động mở ra cửa sổ cho thông thoáng.
Làn gió buổi sáng thổi vào trong nhà, rèm của nhẹ phất lên theo cơn gió, lộ ra Minh Khương đang lao động ngoài cửa sổ.
Alois lắc đầu một lát, dường như không hiểu Minh Khương đang làm gì.
Anh đến gần cửa sổ hơn một chút, do là cửa sổ một chiều, Minh Khương ở bên ngoài không phát hiện anh đang quan sát, vẫn ngồi xổm đào đất như cũ.
……
Minh Khương mới vừa đem hạt giống từ hành tinh rác đến trồng vào trong đất, lại lần lượt tưới nước và dịch sinh trưởng thực vật cho chúng.
“Cậu đang làm gì đấy?” Thanh âm Alois đột ngột vang lên sau lưng.
Trong tay Minh Khương cầm bình tưới dịch tăng trưởng lập tức xoay người, thấy trên mặt Alois đầy khó hiểu, tươi cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Alois mím môi: “Buổi sáng tốt lành.”
Anh lại hỏi lần nữa: “Cậu đang làm gì vậy?”
Minh Khương nhấc bình tưới nước trong tay bảo: “Tưới hoa? Tôi vừa trông một ít hoa cỏ.”
Nói xong, cậu bỗng nhiên có chút lo lắng, khẩn trương hỏi Alois: “Anh có dị ứng với loại hoa cỏ nào không?”
Alois đầu đầy dấu chấm hỏi, ánh mắt liếc nhìn bình tưới nước trên tay Minh Khương và lớp bùn đất bị xới lên vài lần.
Minh Khương cũng không vội, rất kiên nhẫn chờ Alois trả lời cậu.
“Không có.” Alois cau mày, nói, “Người máy trong phòng khách có thể phụ trách làm vườn.”