Động tác của Minh Khương quá gấp gáp, lúc xốc đồ bảo hộ lên còn kéo theo quần áo của mình, lộ ra một làn da trắng nõn, thoạt nhìn không hợp với hành tinh rác này.
Lục Lẫm nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Nhưng suy nghĩ của anh xoay chuyển rất nhanh, suy đoán thân phận của Minh Khương.
Vấn đề này từ sau khi anh tỉnh lại đã ở trong đầu, Minh Khương cũng không biết, sau khi cậu rời đi, Lục Lẫm kéo thân thể trọng thương đi theo phía sau cậu.
Lục Lẫm thấy Minh Khương thuần thục nói chuyện với ông chủ cửa hàng kia thế nào, thậm chí xung đột với Buddy, những điều này đều thể hiện rõ ràng Minh Khương đã ở đây rất lâu.
Nhưng Minh Khương thoạt nhìn... quá không giống người ở đây.
Lục Lẫm nghĩ thầm, bất luận là khuôn mặt thanh tú lại xinh đẹp kia, hay là đôi mắt màu lam giống như bầu trời sao kia, hoặc là làn da tinh tế như sứ trắng, đều trái ngược với hành tinh rác này.
Hơn nữa, Lục Lẫm không nhìn ra ác ý của Minh Khương đối với mình.
Đương nhiên, trong mắt Minh Khương cũng không có thiện ý gì, cậu chỉ xem chuyện cứu người như chuyện thường tình, hoặc là nói là một việc nhỏ bình thường hằng ngày.
Giống như tiện tay cứu một con chó nhỏ mèo nhỏ.
Minh Khương cẩn thận che chở đoá hoa trong đồ bảo hộ, quên mất sự tồn tại của Lục Lẫm, quay người lại thiếu chút nữa đυ.ng vào l*иg ngực to lớn của anh.
“Cẩn thận." Lục Lẫm giữ chặt Minh Khương, sau khi xác nhận Minh Khương đứng vững mới nhanh chóng buông tay ra.
Minh Khương đứng vững, quay đầu nhìn, phát hiện phía sau mình chính là tảng đá khô kia.
“Cảm ơn." Minh Khương lễ phép nói, tuy rằng từ này ở hành tinh rác gần như không tồn tại.
Lục Lẫm im lặng không nói không có gì, Minh Khương cũng không ngại, hiện tại trong lòng cậu đều là đóa hoa trong đồ bảo hộ.
Trở lại sân nhỏ, chuyện đầu tiên Minh Khương làm chính là lấy chậu hoa mình thích nhất ra, cẩn thận đặt đóa hoa kia cẩn thận vào trong chậu hoa, tưới nước cùng dịch dinh dưỡng đặc biệt dùng cho thực vật.
Lục Lẫm ngồi trên tảng đá trong sân, lưng thẳng tắp.
Anh lẳng lặng nhìn Minh Khương đối xử với chậu hoa kia như bảo vệ vật quý, cho đến khi thấy Minh Khương dọn chậu hoa xong mới mở miệng nói: "Cậu muốn ở lại đây sao?"
Minh Khương còn đắm chìm trong việc tìm được cây hoa mình thích, chợt nghe Lục Lẫm nói, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.
Nhìn sự hoang mang trong mắt đối phương, Lục Lẫm lại nói: "Cậu không thích hợp ở đây.”
Đều là đàn ông, Lục Lẫm sao có thể không nhìn ra những tư tưởng da^ʍ tà dơ bẩn của Buddy.
Minh Khương rất đẹp, cho dù là Lục Lẫm từ nhỏ lớn lên ở thủ đô tinh của đế quốc Lotus cũng không thể không thừa nhận, gương mặt Minh Khương đặt ở thủ đô tinh cũng là số một số hai.
Nhưng trong khu dân tị nạn như vậy, ngoại hình đẹp không nhất định là một chuyện tốt.
Nếu như năng lực đủ mạnh để có thể bảo vệ bản thân, vậy thì ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, Lục Lẫm bổ sung: "Tôi có thể dẫn cậu rời đi.”
Minh Khương không ngờ Lục Lẫm lại nói như vậy.
Cậu khó hiểu nghiêng đầu, lông mi khẽ run.
Nếu hôm nay không nhận được thư trúng tuyển của trường quân đội đế quốc Lotus, có lẽ Minh Khương sẽ đánh cược vào Lục Lẫm.
Nhưng hiện tại cậu có lựa chọn tốt hơn, cậu không cần đánh cược tương lai trên người một người xa lạ chưa hiểu rõ.
Mặc dù người lạ mặt này là người mình cứu về.
Minh Khương lễ phép từ chối: "Xin lỗi, tôi không cần.”
Lục Lẫm nhanh chóng hiểu ra, đây là Minh Khương không tin mình.
Chuyện này rất bình thường, Lục Lẫm bình tĩnh thầm nghĩ.
Bất luận thế nào, thời gian anh và Minh Khương ở chung cũng chỉ có một ngày, trong thời gian một ngày này hai người còn chưa nói chuyện với nhau.
Bọn họ đều không phải tính cách nhiệt tình, Minh Khương vừa nhìn đã biết cảnh giác lại cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng người lạ.