Chương 6

Lục Lẫm không chút do dự gật đầu: "Đi.”

“Sáu giờ sáng mai." Minh Khương bỏ lại những lời này, mang theo năm ống dịch dinh dưỡng còn lại trở về phòng.

Minh Khương đóng cửa lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, đợi đến khi vết thương trên cánh tay Buddy lành hẳn, chắc là sẽ dẫn người tới tìm cậu tính sổ. Tuy rằng cậu đánh thắng Buddy, nhưng nhất định không có cách nào chiếm được tiện nghi trong tay nhiều người như vậy.

Không bằng sớm tính toán, rời khỏi nơi này trước.

……

Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời vừa sáng Minh Khương đã ra khỏi phòng.

Lục Lẫm cũng đã đứng trong sân.

Hoa cỏ trong sân đã tưới nước xong, Minh Khương vừa mới thức dậy, nghĩ cũng biết là người đàn ông cậu cứu về kia làm thay cho mình.

Vừa vặn có thể dùng để đổi lộ phí hôm nay đưa đối phương đi sa mạc Khô.

Minh Khương nghĩ thầm.

Sa mạc khô cũng không khó đến, lúc trời sáng, bọn họ đã tới rìa sa mạc khô.

Minh Khương tùy ý ném đồ bảo hộ cho đối phương: "Biết dùng không?”

Giọng Lục Lẫm trầm ổn: "Biết”

Mặc đồ bảo hộ vào, hai người tiếp tục đi vào sa mạc khô, cơn lốc mang theo cát sỏi xẹt qua tầng ngoài đồ bảo hộ, lưu lại vết xước nhàn nhạt.

Minh Khương cắn răng tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Lẫm.

Người đàn ông kia còn có vết thương rất nặng, nhưng xem tình ra đối phương có khả năng chịu đựng tốt hơn mình.

Minh Khương không khỏi suy đoán một chút thân phận của đối phương, nhưng không có được đáp án.

Minh Khương không biết, nếu hôm nay Buddy xuất hiện muộn vài giây, có lẽ cậu đã biết được thân phận của Lục Lẫm.

Sa mạc khô danh xứng với thực, đá khô khắp nơi, cát vàng đầy trời.

Minh Khương đi bộ trong sa mạc khô, từ trên cao nhìn xuống, nhỏ bé như kiến.

Cậu dựa theo lộ tuyến lần trước đi hơn bốn giờ, cuối cùng mới nhìn thấy cái hố to màu đen kia

Người đàn ông im lặng bên cạnh trượt xuống đáy hố, nghiên cứu mảnh vỡ phi cơ rải rác đầy đất.

Minh Khương đứng bên cạnh hố sâu nhìn xuống Lục Lẫm.

Khí chất của Lục Lẫm quá đặc biệt, cho dù Lục Lẫm không nói, Minh Khương cũng có thể đoán ra thân phận quân nhân của đối phương.

Hơn nữa không biết vì sao, đối phương cũng không có ý giấu diếm gì.

Minh Khương đoán không ra nguyên nhân, nên không muốn lãng phí quá nhiều tế bào não vào loại chuyện không liên quan đến mình này.

Khi Lục Lẫm kiểm tra mức độ hoàn chỉnh của phi cơ, cậu bắt đầu lấy hố sâu làm tâm điểm dò xét bốn phía, tiếp tục đi tìm thực vật trước đó chưa tìm được.

Lục Lẫm đến tìm phi cơ này, ý đồ thật sự vẫn là thiết bị thông tin bên trong phi cơ.

Sau khi anh gửi tin nhắn định vị cho phó quan của mình, tháo thiết bị liên lạc xuống, chuẩn bị đi ra hố sâu, lúc quay đầu lại lại phát hiện trên hố sâu đã sớm không còn bóng dáng Minh Khương.

Lục Lẫm vẫn không nhanh không chậm đi ra khỏi hố sâu, thị lực tốt khiến anh vừa đi ra đã thấy được bóng dáng nhỏ gầy gần như bị bao phủ trong cát vàng xa xa.

Bóng dáng kia đi tới bên cạnh một chỗ đá khô, bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Lục Lẫm vốn tưởng Minh Khương bỏ mình lại đột nhiên dừng chân, vuốt ve đầu ngón tay đang buông xuống bên người.

Anh nhấc chân đi về phía Minh Khương, mãi đến khi đi tới phía sau Minh Khương, mới phát hiện đối phương ngồi xổm xuống là vì cái gì.

Đó là một đóa hoa màu vàng rất đẹp, khát hoàn toàn với màu vàng của cát, đóa hoa màu vàng nhạt ở trong khe hở đá khô run rẩy nhô đầu ra, lắc lư trong cuồng phong, nhưng vẫn đứng vững trong gió.

Lục Lẫm không hiểu sao lại nghĩ đến Minh Khương.

Cũng là bóng dáng nhỏ gầy, mặc đồ bảo hộ đơn giản, lại có thể đuổi theo bước chân của mình trong bão táp cuồng phong.

Minh Khương không biết suy nghĩ phức tạp trong đầu Lục Lẫm.

Cậu cẩn thận từng li từng tí lấy cây hoa từ trong khe hở đá khô ra, thậm chí không để ý tới Lục Lẫm đi tới phía sau mình, xốc đồ bảo hộ lên bảo vệ đóa hoa, phòng ngừa cơn lốc làm đứt đóa hoa.