Hơn nữa, mặc dù không hiểu tại sao anh ấy lại thân thiết với Minh Khương một cách khó hiểu nhưng đó chắc chắn không phải là tình yêu.
Anh ấy giống như... Coi Minh Khương như em trai mình vậy.
Alois bị từ này kí©h thí©ɧ đến mức đột nhiên tỉnh táo lại, đôi tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, không nói một lời quay trở lại ký túc xá.
***
Ngày hôm sau, Minh Khương không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà bị tin nhắn liên hoàn của Roth vào sáng sớm đánh thức.
Minh Khương không chỉ không thích bật chế độ riêng tư cho thiết bị đầu cuối, mà cũng không thích bật chế độ ban đêm.
Vì vậy, cậu mới bị lời nhắc kết nối của thiết bị đầu cuối đánh thức.
May là Minh Khương không có thói quen cáu kỉnh khi thức dậy, sau khi tỉnh dậy, cậu ngây người ngồi trên giường một lúc, đợi đến khi tỉnh táo lại, cậu mở mắt ngái ngủ ra khỏi giường rửa mặt, đồng thời chọn trả lời tin nhắn cho Roth.
[Roth: Aaaa tôi căng thẳng đến nỗi cả đêm không ngủ được, phải làm sao đây!]
[Roth: Khương Khương, bất kể kết quả trận đấu thế nào, tôi cũng sẽ mời cậu ăn một bữa được không?]
[Roth: Trời sáng rồi... Đúng rồi, cậu hẹn mấy giờ ở đài thi đấu vậy?]
Minh Khương lấy nước lạnh rửa mặt, sau đó tranh thủ gửi cho Roth một tin nhắn có hình chiếu.
"Đừng căng thẳng, tôi có thể thắng mà. Thời gian hẹn là tám giờ sáng, kết thúc thì đi học."
Hôm nay đã là ngày đầu tiên khai giảng chính thức, trường đã sắp xếp lễ nhập học lúc chín giờ sáng.
Không ngờ câu nói này của Minh Khương lại khiến Roth sợ đến chết.
Roth gọi một cuộc gọi video, đây là lần đầu Minh Khương nhận được cuộc gọi video nên cơ thể cứng đờ, đợi đến khi thông báo cuộc gọi video sắp biến mất mới nhấn đồng ý.
Hình chiếu cuộc gọi video của Roth xuất hiện bên cạnh Minh Khương.
Thấy Minh Khương đang rửa mặt, những lời ban đầu định nói của Roth đột nhiên biến thành những lời khác: "Chờ đã, cậu dậy rồi à?"
Minh Khương liếc mắt nhìn Roth nhưng trong ánh mắt đó không có sự chế giễu, chỉ có sự bối rối.
"Bây giờ là năm giờ sáng, không dậy thì chuẩn bị ngủ sao?"
"..." Roth bật dậy khỏi giường: "Không phải cậu bị tin nhắn của tôi đánh thức chứ."
Minh Khương rất thành thật gật đầu.
Roth ngượng ngùng đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi tưởng cậu bật chế độ ban đêm rồi, xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, sau này tôi sẽ không nhắn tin vào buổi tối nữa."
"Không sao." Minh Khương không mấy để ý an ủi cậu ta một câu: "Cũng gần đến giờ rồi."
"Trận đấu lúc tám giờ, đáng lẽ có thể ngủ thêm một lúc nữa." Roth tiếc nuối: "Hơn nữa, ngủ không ngon thì làm sao thi đấu được."
Cậu ta tưởng Minh Khương sẽ đặt trước thời gian vào buổi tối, như vậy vừa không ảnh hưởng đến việc học vừa không quá vội.
Hơn nữa...
"Chúng ta còn có lễ nhập học lúc chín giờ, Khương Khương, cậu không quên chứ?"
"Không quên, nửa tiếng là có thể thắng anh ta rồi."
Roth ngậm miệng, cuối cùng cậu ta chậm rãi giơ ngón tay cái về phía Minh Khương: "Trâu bò!"
Khen xong Minh Khương, Roth lại nói: "Hay là cậu ngủ thêm một lúc đi, lát nữa tôi sẽ lái xe huyền phù đến đón cậu, bây giờ còn sớm lắm."
Minh Khương bước ra khỏi phòng tắm, hình chiếu cuộc gọi video bên cạnh cũng di chuyển theo Minh Khương vì thiết bị đầu cuối di chuyển.
Minh Khương nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng nhưng...
Phòng khách của ký túc xá đang le lói ánh sáng, trước khi ngủ cậu đã tắt đèn phòng khách rồi.
Alois đã trở về sao?
Roth: "Khương Khương? Khương Khương?"
Minh Khương hoàn hồn: "Sao vậy?"
"Cậu nhìn về phía cửa làm gì vậy?" Roth sờ mũi: "Tôi còn tưởng cậu bị khống chế tinh thần gì chứ, nghe nói tinh thần thể của một số người có thể khống chế tạm thời suy nghĩ của người khác đó."
Sắc mặt Minh Khương hơi thay đổi, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Roth: "Nói mới nhớ, vừa nãy cậu có nghe tôi nói gì không? Cậu ngủ thêm một lúc đi, lát nữa tôi mang bữa sáng đến cho cậu hoặc cậu muốn uống dịch dinh dưỡng gì, nghe nói phiên bản dịch dinh dưỡng mới nhất có một số vị trái cây."