Chương 27

Roth lắc đầu: "Không nói nữa không nói nữa, chi tiết hơn thì dân thường như chúng ta cũng không biết đâu."

Celia nói: "Sau vụ việc này, tất cả những người liên quan đều giữ im lặng, hẳn là đã bị bệ hạ ra lệnh cấm."

Minh Khương hiểu ra, nhẹ giọng nói: "Vậy thì không nói nữa, chúng ta đến vườn thực vật đi."

"Được."

...

Vườn thực vật được xây dựng ở góc Tây Bắc của trường quân sự Lotus, đi xe huyền phù cũng phải mất hơn hai mươi phút.

Đến nơi, Minh Khương nhìn thấy nhà kính hình bán cầu trong suốt khổng lồ trước mắt thì bước chân khựng lại dừng bước.

Roth đang đi bình thường, thấy động tác của Minh Khương thì vội vàng dừng bước.

"Sao vậy Khương Khương? Đừng nói nhìn thấy Cart đấy nhé?"

Minh Khương lắc đầu trả lời nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nhà kính của vườn thực vật.

Celia lười biếng đi tới từ phía sau: "Khương Khương muốn nhà kính của vườn thực vật rồi phải không."

Đôi mắt xanh lam bí ẩn như bầu trời đầy sao của Minh Khương sáng lên vài phần, dường như bị nói trúng tim đen.

Roth: ?

Cậu ta vội vàng giữ chặt Minh Khương: "Không được nghĩ đến chuyện này."

Celia: "Đúng vậy, nhà kính thực vật lớn nhất tinh cầu Lotus này, tổng cộng đã tốn hàng chục tỷ tệ tinh tế để xây dựng."

Đương nhiên Minh Khương biết là hiện tại không thể nghĩ đến chuyện này nhưng không có nghĩa là sau này không thể nghĩ.

Nếu làm một nhà kính siêu công nghệ rộng khoảng hai ba mươi mét vuông thì chi phí sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng ít nhất cũng phải từ mấy trăm vạn trở lên.

Minh Khương thầm tính toán giá cả, tiện thể định mục tiêu cho cuộc sống tương lai của mình.

Cuộc đời cậu không có con đường dài nào, khi ở hành tinh rác thì nghĩ đến việc nghe theo ý kiến của bố nuôi, rời khỏi hành tinh rác, sau khi rời khỏi hành tinh rác, cậu lại nghĩ đến việc trưởng thành ở trường quân sự, trở về báo thù cho bố nuôi.

Tiện thể cố gắng kiếm tiền để xây dựng một nhà kính nhỏ.

Minh Khương nhanh chóng thêm mục tiêu này vào mục tiêu cuộc đời.

Đưa ra quyết định, Minh Khương thu hồi ánh mắt hơi rung đồn vào: "Chúng ta vào đi, những chuyện khác vừa đi vừa nói."

Celia vỗ vai cậu: "Được."

Vườn thực vật được phân chia theo khu vực, trồng đủ loại thực vật, mỗi khu vực đều có rô bốt chuyên dụng phụ trách quản lý.

Ba người đi trên con đường rải sỏi giữa vườn thực vật, Minh Khương vừa đi vừa dừng lại, Celia và Roth phía sau thì đang thảo luận về cuộc thi mô phỏng một tuần sau khi khai giảng.

"Mỗi đội ít nhất bốn người, tốt nhất chúng ta nên tìm thêm một đến ba người nữa." Roth nói.

"Ừ." Celia xoa cằm: "Hơn nữa ít nhất phải có một người hệ chỉ huy."

Roth suy nghĩ một lúc, nói: "Bạn cùng phòng của tôi là hệ chỉ huy, tôi hỏi thử xem cậu ấy có muốn lập đội với chúng ta không?"

Celia hơi lo lắng tình huống trước đó sẽ tái diễn: "Tính cách cậu ấy thế nào, không phải là một Barry thứ hai chứ."

Roth phủ nhận: "Tuyệt đối không đâu, cậu ấy cũng đến từ một tinh cầu xa xôi nên không có chuyện kỳ thị đâu."

Celia thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, hay là chúng ta gặp nhau đi? Đã cần cậu ấy chọn chúng ta thì cũng phải xem chúng ta là đội ngũ như thế nào chứ."

Roth: "Được, tôi sẽ nói với cậu ấy ngay."

Hai người bàn bạc qua lại, còn Minh Khương thì đắm chìm trong vương quốc thực vật.

Cậu đi đến trước kính ngắm cây gừng khô, giơ tay áp vào kính, cách lớp kính cậu vuốt ve hình dạng cánh hoa và đường gân của cây gừng khô.

Cây gừng khô này lớn hơn gấp đôi cây mà cậu nuôi.

Một chú rô bốt nhỏ bên cạnh lăn bánh đến bên cậu, dùng giọng máy móc đáng yêu hỏi cậu: "Vườn thực vật phát miễn phí hạt giống hoa hồng leo, bạn học có cần không?"

Minh Khương nhìn rô bốt giơ màn hình chiếu sáng bằng hai tay hỏi, không chút do dự chọn nhận.

Nhưng hoa hồng leo có rất nhiều giống, rô bốt đưa ra nhiều lựa chọn, Minh Khương đều rất thích.