Toàn thân Barry ướt đẫm mồ hôi lạnh, khó khăn nuốt nước bọt, bất lực nhìn về phía Celia cầu xin sự giúp đỡ: "Celia, tôi muốn cùng nhóm với các cậu."
Celia trong lòng khinh thường, cười giả lả: "Xin lỗi, Barry, có lẽ tôi không thể cùng nhóm với cậu được rồi."
Cô ấy cố ý liếc về hướng Alois rời đi: "Cậu biết đấy, cậu đã đắc tội với điện hạ Alois, xin hãy tha thứ cho tôi vì thời gian gần đây không thể thân thiết với cậu được nhé."
Có lẽ câu nói này của Celia quá thẳng thắn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Barry càng trắng như tờ giấy: "Celia..."
"Xin lỗi." Celia xin lỗi không hề có thành ý.
Barry oán hận liếc Minh Khương nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời đứng dậy, rời khỏi đây.
Roth hơi lo lắng: "Sau này cậu ta sẽ không trả thù chứ?"
"Không đâu, cậu ta không phải người như vậy." Celia thờ ơ, hai tay đút túi quần: "Nhưng mà ông già nhà tôi luôn muốn cảo tốt quan hệ với ngài thượng tướng nhưng thượng tướng Lục khó gần quá nên ông ấy muốn bám vào phó quan Đàm."
Roth trợn mắt: "Nhưng Barry chỉ là một người em họ của phó quan Đàm thôi mà."
"Nhưng đây là sợi dây duy nhất có thể tiếp cận phó quan Đàm, cho nên..." Celia cũng có chút bất lực.
Minh Khương nghe rõ ràng cuộc thảo luận của họ, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, cúi đầu suy nghĩ về tình hình chính trị hiện tại của đế quốc Lotus.
Cậu lại nghe Celia nói: "Không sao đâu, về tôi sẽ kể cho bố tôi chuyện Barry đắc tội với điện hạ Alois, tôi đoán bố tôi chỉ muốn tôi tránh xa Barry thôi."
Roth phụ họa đánh giá: "Nếu không phải Alois không lên tiếng, tôi thực sự muốn kể chuyện này cho những người khác, như vậy thì người em họ của phó quan Đàm này chắc chắn sẽ không thể tiếp tục ở trường được nữa."
"Không chỉ trường học, ngoài phó quan Đàm ra, có lẽ cả nhà họ Đàm cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi, Minh Khương đã nhận ra quyền lực của hoàng thất đế quốc Lotus.
Hay nên nói là... Sự sợ hãi của dân chúng đối với hoàng thất.
Roth quay đầu lại, thấy Minh Khương cúi đầu, dùng vai hích cậu: "Nghĩ gì vậy, nhập tâm thế."
"Đang nghĩ... Lần này muốn trồng một cây tú cầu trong sân." Trước đây Minh Khương đã rất muốn trồng tú cầu nhưng thời tiết của hành tinh rác không thích hợp để trồng, cậu đã thử hai lần nhưng đều thất bại.
"Tú cầu... Trông như thế nào nhỉ?" Roth không biết gì về thực vật.
Celia đảo mắt xem thường: "Cây trong vườn cung điện Lotus chính là tú cầu đấy, một trong số ít loài thực vật còn sót lại của Cổ Lam Tinh."
Roth kinh ngạc: "Cây hoa mà quân vương Wiggon thích nhất sao?"
Những kiến thức mà Minh Khương bổ sung điên cuồng trong những ngày này về cơ bản đều là lịch sử bình thường và một số tình hình hiện tại, cho nên không tìm hiểu nhiều về dã sử của hai người này.
Thấy Celia và Roth nói vậy, Minh Khương cũng hơi tò mò: "Là người bố quân vương khác của Alois sao?"
Celia nói: "Đúng vậy, cây tú cầu đó cũng là cây tú cầu lớn nhất toàn đế quốc, hiện tại vẫn được bảo vệ rất tốt, nghe nói bệ hạ còn đặc biệt tìm người chăm sóc cây đó."
Hồi còn nhỏ Minh Khương không mấy hứng thú với câu chuyện của hai vị quân vương này nhưng bây giờ lại thấy rất hứng thú.
"Bọn họ rất yêu nhau sao? Vậy tại sao lại chia tay?" Minh Khương hỏi.
"Còn vì sao nữa." Celia tỏ vẻ bất lực: "Vì vụ ám sát đó đấy."
Minh Khương suy nghĩ.
Vụ ám sát mà Celia nói, mấy ngày qua Minh Khương đã thấy trong lịch sử đế quốc Lotus.
Vụ ám sát lớn nhất trong trăm năm của đế quốc Lotus, vụ ám sát này có thể coi là một vụ tấn công khủng bố, gần như phá hủy một nửa cung điện Lotus, quân vương đương nhiệm của Lotus cũng bị thương nặng trong vụ ám sát đó.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là vụ việc này gián tiếp khiến tam điện hạ mới sinh mất tích.