...
Tin nhắn của Roth có thể kéo dài thành một đoạn rất dài trên mạng, Minh Khương xem hết rồi mới trả lời cậu ta.
[Minh Khương: Ừm, có thể gặp mặt trước, không cần xin lỗi, tôi có thể thắng được mà.]
Không phải là Minh Khương quá tự tin, mà trong lúc giao thủ với Cart hôm đó, cậu đã nắm rõ thực lực của đối phương rồi.
Một kẻ chỉ biết khoa trương trong thời bình, mặc dù cấp bậc tinh thần lực không thấp nhưng lại không dùng vào việc thực tế.
Với một người như vậy, Minh Khương không cần phải căng thẳng, thắng thua đã nằm trong lòng cậu rồi.
Hạt giống trong vườn nhỏ vẫn cần rất nhiều thời gian nữa mới nảy mầm và phát triển nhưng thời gian diễn ra cuộc thi thì lại rất gần.
Lại qua một ngày, trong sân nhỏ của ký túc xá, Minh Khương ngồi xổm ở góc sân, hì hục làm giàn leo cho cây hoa hồng mới trồng trước thời hạn. Còn Roth thì khoanh tay dựa vào cửa sổ bên cạnh.
"Khương Khương, chỉ còn một ngày nữa thôi, chúng ta không tập huấn gấp gì thật sao?"
Minh Khương đứng thẳng người, đánh giá giàn leo mình làm, gật đầu hài lòng, vốn dĩ không để ý Roth nói gì.
Roth: "Khương Khương này, hay là chúng ta chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu cậu thực sự thua thì tôi sẽ đi cầu xin bố tôi, bảo ông ấy nghĩ cách giúp cậu thoát khỏi sự dây dưa của Cart."
Lần này Minh Khương nghe rõ rồi, cậu quay đầu lại nói: "Chỉ có năng lực của bản thân mới có thể đứng vững, sự giúp đỡ của người ngoài sẽ không khiến anh ta tin phục tôi đâu."
"Nhưng mà..."
"Tôi cũng đã nói rồi, tôi có thể đánh bại anh ta." Minh Khương bình tĩnh nói: "Roth, cậu căng thẳng quá rồi."
Roth ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Có lẽ tôi hơi căng thẳng thật, rõ ràng hôm đó cậu đã chế ngự được anh ta."
"Đừng quá coi trọng cấp bậc tinh thần lực." Minh Khương cầm bình tưới đi đến bên cạnh Roth tưới nước: "Kinh nghiệm chiến đấu quan trọng hơn."
Cart không có kinh nghiệm chiến đấu gì nhưng cậu thì có.
Không có nơi nào hỗn loạn hơn hành tinh rác, cho dù bố nuôi có bảo vệ Minh Khương tốt đến đâu thì cũng sẽ có một số sơ hở.
Huống chi, sau khi ông ấy qua đời... Minh Khương đã nhanh chóng trưởng thành trong vòng hai năm ngắn ngủi.
"Được rồi, là lỗi của tôi." Roth cúi đầu, chán nản không chịu được: "Tôi chỉ hơi lo lắng thôi."
Minh Khương tưới xong dung dịch dinh dưỡng pha loãng cho tất cả các hạt giống, sau đó mới lấy một thứ gì đó từ trong túi ra ném cho Roth.
"Thử cái này xem, có thể giảm bớt lo lắng đấy."
Roth chắp hai tay lại đỡ lấy thứ Minh Khương ném tới, đưa lên trước mắt rồi từ từ mở ra, mở lòng bàn tay ra thì thấy một...
Ờ, là một viên kẹo.
"Trước đây tôi tự làm thử, kẹo mạch nha đó." Minh Khương cũng bóc một viên, cho vào miệng, vị ngọt ngào của đường khiến cậu nheo mắt lại.
"Còn nữa, cậu đang dựa vào cửa sổ của Alois đấy."
"!" Roth như bị điện giật nhảy dựng lên.
Minh Khương hơi bất ngờ, sau đó lại gật đầu: "Xem này, bây giờ cậu không lo lắng nữa rồi."
"Hóa ra Alois còn hiệu quả hơn cả kẹo."
Roth:... Cũng không hẳn là vậy
Buổi chiều, thời tiết oi bức gần như làm không khí đông lại.
Minh Khương nhận được tin Celia đến nên cậu dẫn theo Roth đợi trước cửa ký túc xá.
Celia vừa nhìn thấy Minh Khương thì nhiệt tình muốn ôm cậu.
"Lâu lắm không gặp~ Người đẹp nhỏ." Đuôi ngựa cao của Celia rung lên hai cái vì động tác ôm này.
Minh Khương lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, sau khi chắc chắn mình sẽ không bị đối phương ôm vào lòng, cậu mới miễn cưỡng mở lời: "Xin chào."
"Được rồi, cậu hơi ngại ngùng à, lỗi của tôi." Celia rất giỏi kiểm soát phép xã giao, thấy Minh Khương không thích bị ôm, cô ấy cũng không ngượng ngùng mà thoải mái thu tay lại.
Roth không ngại bị ôm nhưng cậu ta và Celia đều là học sinh hệ tác chiến, hai người ăn ý chọn nghi thức quân đội là chạm vai.