Chương 2

Cậu lẳng lặng đứng ở bên cạnh hố sâu, biết nhiệt độ đã giảm bớt, mới chậm rãi đi đến phía hố sâu.

Mặt đất cháy đen càng tôn khuôn mặt trong đồ bảo hộ của Minh Khương càng thêm trắng như sứ, giống như đôi mắt màu lam vô cảm của quý tộc.

Cậu cẩn thận bóc một khối kim loại lơ lửng sắp rơi xuống ra, lúc này mới nhìn thấy người điều khiển phi cơ kia.

Một người đàn ông với khuôn mặt rất đẹp.

Khuôn mặt con lai giống như thần, đường nét lông mày ưu việt, cùng với đôi môi mỏng tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

Dưới đáy lòng Minh Khương lặng lẽ nhận xét khuôn mặt đối phương, lập tức vươn tay, cách đồ bảo hộ kéo người đàn ông từ trong phi cơ bị sụp xuống ra.

Sau khi kéo người đàn ông ra khỏi phi cơ, Minh Khương lấy dây thừng cùng công cụ tùy thân mang theo ra, buộc lên thân người đàn ông, kéo anh ra khỏi hố sâu.

……

Thời tiết ở hành tinh rác luôn là sương mù dày đặc, sau khi Minh Khương ném người đàn ông mình cứu về vào trong căn phòng vốn dĩ của cha nuôi, rồi tự mình chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ trong sân.

Minh Khương ở một nơi tương đối xa xôi, căn nhà này là do cha nuôi cứu cậu từ nhỏ tự tay làm, hai gian phòng nhỏ tạo thành góc 90 độ, vây thành một cái sân nhỏ ước chừng chín mét vuông.

Trong sân trồng đầy hoa cỏ, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Minh Khương, màu sắc tươi đẹp của những bông hoa hình thành sự đối lập rõ rệt với bầu trời xám xịt.

Minh Khương cầm một cái giỏ nhỏ làm bằng trúc, đi tới một góc sân, ngồi xổm xuống kéo thảo dược giấu ở phía sau bụi cây ra, tùy ý chặt mấy cây.

Những thứ này đều là một ít thảo dược cầm máu thường dùng, Minh Khương đơn giản xem xét vết thương của người đàn ông kia, ngoại trừ một ít ngoại thương do rơi xuống tạo ra, còn lại dù cậu có biết cũng trị không được.

Nếu như bị nội thương, có lẽ tự bỏ tiền đến bệnh viện nằm trong khoang trị liệu vài ngày là có thể khá hơn bảy tám phần.

Nhưng nếu là tinh thần thể bị thương, trên hành tinh rác như bọn họ cũng không có cách nào chữa trị loại vết thương của tinh thần thể này.

Minh Khương lấy thảo dược hái được nấu thành canh, lại đi vào hòm thuốc thường chuẩn bị trong nhà lấy toàn bộ các loại thuốc cơ bản ra, đặt toàn bộ trên ngăn tủ bên giường phòng trong phòng cha nuôi.

Làm xong tất cả, Minh Khương chuẩn bị rời khỏi căn phòng nhỏ chật chội này. Trước khi đi cậu liếc mắt nhìn người đàn ông trên giường, cau mày, sắc mặt tái nhợt.

Minh Khương nghĩ thầm, đoán chừng bị thương rất nghiêm trọng.

Nhưng cậu từ nhỏ lớn lên ở hành tinh rác, gặp qua không biết bao nhiêu sinh sinh tử tử, sẽ không bởi vì một người sắp tử vong trước mặt mà buồn bã.

Minh Khương thu hồi tầm mắt, im lặng rời khỏi căn phòng này.

Gần như trong nháy mắt Minh Khương bước ra khỏi phòng, một đôi mắt màu xanh xám cũng mở ra cùng lúc.

Lục Lẫm phớt lờ đau đớn trên người, cánh tay chống đầu giường trực tiếp ngồi dậy, im lặng đánh giá căn phòng nhỏ hẹp này.

Căn phòng chỉ có bảy tám mét vuông, chỉ có hướng tây có một cửa sổ rất nhỏ. Trong phòng rất tối, màu sáng duy nhất chính là đóa hoa màu đỏ nở rộ trước cửa sổ.

Đánh giá xong căn phòng, Lục Lẫm cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, người ngoài hoàn toàn không rõ suy nghĩ trong lòng anh.

Mũi quanh quẩn mùi thuốc nhàn nhạt, Lục Lẫm hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy canh thuốc trên ngăn tủ bên giường còn bốc hơi nóng cùng một ít thuốc ngoại thương đơn giản hàng ngày.

Mùi canh thuốc rất nồng, Lục Lẫm cũng từng học qua cách dùng cây dại trong tình huống khẩn cấp, lập tức ngửi ra dược tính của những thảo dược này.

Cầm máu giảm đau, giải độc tiêu sưng. Hoàn toàn có thể dùng cho vết thương ở bụng hiện tại của anh.

Mặc dù như thế, trước tiên Lục Lẫm vẫn không uống thuốc, mà mạnh mẽ che vết thương ở bụng đứng dậy, thong thả đi ra cửa.