Chương 6: Diêm Hiệp muốn làm thịt "vợ nhỏ"

Khóa hàm, vòng cổ, dây lưng, xích sắt, giang tắc có đuôi, bút lông……

Chỗ đồ chơi được thu gọn lại thành một đống, khiến người ta nhìn mà không khỏi tặc lưỡi. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát cho tới khi Diêm Hiệp lục soát được hai viên đá quý mà Thời Dịch dùng để kẹp vυ" nhỏ của cậu. Diêm Hiệp tái mặt, chửi một tiếng “Đệch”, lại không kìm được mà che ngực mình. Cậu nhớ lại hôm đó mà sợ run người: Mẹ nó! Cái tên oắt biếи ŧɦái Thời Dịch thật sự quá khủng bố!

Sau một đêm ở bệnh biện, Thời Dịch cũng được về nhà. Tuy còn nhiều việc hắn không nhớ rõ, nhưng hắn lại rất thân thuộc với nơi này, giống như cảm giác thân mật đối với Diêm Hiệp tự xưng là lão công của hắn vậy. Dù Thời Dịch không nhớ rõ những chuyện trước kia của hai người, nhưng lại có cảm giác thân thiết tới lạ.

Diêm Hiệp vừa mới mở cửa đi lấy cơm hộp, quay lại liền thấy Thời Dịch đang đứng trước phòng làm việc bị cậu khoá trái trước đó.

Diêm Hiệp sợ tới mức run lên bần bật, không chút chần chờ mà ngay lập tức tiến lên chắc trước mặt Thời Dịch, gọi hắn đi ăn cơm.

Thời Dịch tò mò hỏi: “Vì sao cái phòng này bị khoá lại thế?”

Diêm Hiệp khoác lác mà không cần chuẩn bị kịch bản: “Tôi cũng không biết, đây là trước đó chính em tự khoá lại.”

“Tôi?” Thời Dịch cười nói: “Sao lại nghe có vẻ giống tên biếи ŧɦái nhỉ?”

Trái tim nhỏ của Diêm Hiệp đập mạnh, ở một góc độ nào đó thì câu nói này thật sự… Tóm lại, cậu quyết không thể để Thời Dịch mở cánh cửa kia thêm bất cứ lần nào nữa!

Cũng may Thời Dịch cũng không tiếp tục nghi ngờ nữa, mà trực tiếp ngồi xuống ăn cơm.

Cho dù đang thèm thuồng thân thể Thời Dịch, Diêm Hiệp cũng không thể hiện sự gấp gáp của mình ra, đối phương đột nhiên gặp biến cố, mất đi ký ức, đây chính là thời điểm mà cậu ta yếu ớt nhất.

Làm một anh người yêu đủ tư cách, Diêm Hiệp nhặt về bản sắc liếʍ cẩu mà mình dùng để theo đuổi Thời Dịch năm đó, chiếu cố "món ăn" mĩ vị trước mặt thật cẩn thận tỉ mỉ.

Thời Dịch tựa như một con chim non mới ra đời, ngây thơ lại khờ khạo nên nhanh chóng coi Diêm Hiệp trước mặt thành nơi để dựa dẫm, không có chút nghi ngờ gì đối với cái lý do thoái thác thật giả lẫn lộn của cậu.

Tuy có đôi khi đối mặt với sự trêu trọc dầu mỡ của Diêm Hiệp, ít nhiều gì Thời Dịch vẫn cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng cũng không phản ánh gì, vẫn cứ là bộ dáng ngoan ngoãn, người yêu nói gì thì nghe nấy.

Điều này lại khiến Diêm Hiệp vui muốn chết!

Cuối cùng, vào một đêm Chủ Nhật, bàn tay ôm vào eo của Thời Dịch đã sớm có dự mưu mà trượt xuống dưới.