Chương 1: Hắn có ấn tượng tốt về tôi

Đây là lần thứ 1001 Diêm Hiệp tự nhủ trong lòng rằng nhất định phải chia tay với Thời Dịch.

Đến nỗi vì sao lại kìm nén một nghìn lần kia ở trong lòng thì…

Chủ yếu vẫn là bởi vì: Cậu hèn, không dám nói.

Lại nói tiếp, tuy tính tình của cái tên Thời Dịch này có chút lãnh đạm, nhưng tuyệt đối là không đạt đến trình độ khiến người ta sợ hãi.

Không chỉ không khiến người ta sợ hãi, thậm chí còn rất dễ dàng khiến người ta nảy sinh ý xấu với hắn.

Nhan sắc của Thời Dịch cực kỳ loá mắt. Mấy năm trước, khi hắn chỉ mới là tân sinh viên mới vào trường, đã khiến người ta chú ý.

Đến kỳ huấn luyện quân sự, tất cả mọi người đều phơi nắng đến mức đen xì, chỉ có một mình Thời Dịch là trắng đến mức giống như tia chớp trong đêm đen! Nói là cực quang cũng không ngoa.

Vậy là “Tia chớp” cao gầy lại xinh đẹp này không chỉ có chiếu sáng mỗi trái tim của mấy cô gái, mà cũng trực tiếp chiếu thẳng vào đũng quần của tên cong như nhang muỗi là Diêm Hiệp, khiến hai lạng thịt dưới háng cậu nổi phản ứng sinh lý đáng xấu hổ.

Tiểu tử này thật đúng là cực phẩm!

Diêm Hiệp nhân thời gian giải lao buổi trưa, cẩn thận đánh giá dung mạo của cậu sinh viên mới này. Thời Dịch có dáng người thon dài, lại xếp hàng ở mãi tận hàng đầu, đã thế lại còn ngồi ngay ngắn khiến Diêm Hiệp không dễ gì mới nhìn được.

Hắn chống khuỷu tay lên đầu gối, ngồi ngay ngắn dưới tàng cây, da thịt trắng nõn tới mức muốn phản quang, bên trên còn dính một lớp mồ hôi trong suốt. Lông mi mảnh dài hơi rũ xuống, không thèm để ý tới thứ gì.

Quân phục được mặc trên người người khác đều nhăn nhúm, dúm dó nhưng mặc trên người hắn thì lại là cảnh đẹp ý vui. Khi hắn mặc quân phục, dáng người cao lớn ấy lại giống như một con nai tơ, rồi lại nhìn tới khuôn mặt lộ ra dưới vành nón, liền lộ ra chút dụ hoặc của của người mặc quân phục.

Hắn vừa tháo cái mũ xám xuống, dùng mũ phe phẩy cho bớt nóng. Mấy bạn nữ bên cạnh ngay lập tức cầm quạt nhỏ, chạy tới lôi kéo làm quen. Hắn chỉ lộ ra một nụ cười lễ phép, dùng dăm ba câu là đuổi được người ta đi.

Diêm Hiệp xung phong nhận việc giúp lớp trưởng phát nước cho mọi người, không mấy liền phát tới chỗ Thời Dịch.

Thời Dịch vừa nhận nước liền vặn nắp uống một ngụm lớn, vì uống quá nhanh mà nước tràn ra khỏi đôi môi đỏ ửng, chảy qua hàm dưới trơn bóng, lướt qua phần cổ thon dài rồi đến xương quai xanh, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất dưới cổ áo.

Diêm Hiệp vô thức mà nuốt một ngụm nước miếng.

Thời Dịch uống nước xong, thấy bạn học phụ trách đưa nước vẫn đứng trước mặt mình, đã thế còn nhìn chằm chằm mình không rời. Loại ánh mắt này, hắn cũng chẳng còn xa lạ gì, liền không nóng không lạnh mà hỏi: “Còn có việc gì sao?”

Da mặt của Diêm Hiệp thật sự rất dày, mặt không đỏ tim không đập mà lại đưa thêm một bình nước cho hắn rồi nói: “Thấy anh uống gấp như vậy, nếu khát thế thì lấy thêm một chai đi.”

Sự ân cần này cũng đủ rẻ mạt.

Thời Dịch chứng kiến trình độ chai mặt của Diêm Hiệp, liền nhướng mày nhìn cậu, khẽ cười một cái.

Diêm Hiệp cũng mặc kệ lý do tại sao mà hắn lại cười như vậy, cậu vẫn chỉ một lòng nhộn nhạo, vốn là một tên nhan cẩu, cậu chẳng đó dự gì mà phủ phục đươi “nụ cười khuynh thành” này chỉ trong nháy mắt.

Đối với loại người đã mặt dày như tường thành lại hèn tới bất ngờ như Diêm Hiệp mà nói: “Hắn cười với tôi” bốn bỏ năm lên thành “Hắn có ấn tượng tốt về tôi”.