Song Tính Nhất Phát

5.63/10 trên tổng số 57 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Warning: Truyện có nội dung H nặng, song tính, sản nhũ, sinh tử, ai dị ứng xin mời click back, không thì nếu có hậu quả mình sẽ không chịu trách nhiệm. Gỡ chút mìn là sản nhũ là do quân gia cho thiếu  …
Xem Thêm

Diệp Hồng Hiên không nhớ rõ mình bị ngón tay Dịch Thính Hàn đùa bỡn đến cao trào bao nhiêu lần, càng không nhớ rõ làm sao mình có thể trở về nhà, khi tỉnh lại chỉ thấy hạ thân đau nhức vô cùng, xốc chăn lên thì thấy, toàn bộ âm huyệt đều sưng đỏ.

Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu. Diệp Hồng Hiên bắt đầu nằm mơ, mơ Dịch Thính Hàn đang thao y.

Mơ thấy Dịch Thính Hàn đè y trên giường, thô lỗ hôn môi y, nhục hành dã man ra vào trong cơ thể y, sau khi thỏa mãn thì bắn vào sâu trong cơ thể y, cho đến khi hậu huyệt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy. Dịch Thính Hàn trong mơ sẽ thấy không đủ, Dịch Thính Hàn chạm đến âm huyệt của y, hoàn toàn không để ý đến y đau đớn cầu xin, đẩy qυყ đầυ vào khe hở nho nhỏ giữa âm thần, hung hăng mà mạnh mẽ đâm xuyên qua y.

Sau đó, cũng giống như lần trước, Dịch Thính Hàn bắn trong cơ thể y một lần rồi lại một lần, chậm rãi lấp đầy y.

Dịch Thính Hàn bắt y quỳ trên mặt đất, khí quan tản ra mùi hương nam tính nồng đậm để trên môi y, y nhịn không được há miệng, ngậm phần đỉnh vào. Tinh thủy bên trong âm huyệt tí tách chảy ra, cảm giác không giữ được thật mạnh mẽ khiến y không tự giác co rút tiểu huyệt lại một chút, càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, nhỏ xuống làm mặt đất ướt đẫm.

Đối phương vươn tay vuốt ve gò má y, cúi đầu hôn lên khóe mắt đo đỏ của y, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi y:

"Có phải ngươi rất thích bị ta thao hay không?"

Diệp Hồng Hiên nghe mình trong mơ nói đáp án khẳng định.

Diệp Hồng Hiên mở mạnh hai mắt ra, cảm giáp dinh dính ở hạ thể truyền đến khiến y muốn khóc òa lên.

Không biết là đêm thứ mấy y mơ loại giấc mơ này rồi.

Dịch Thính Hàn đi lại trên đường tuần tra như trước, gặp được cụ già chuyển đồ đạc thì giúp một tay, chỗ nào có gian thương không buôn bán theo đúng quy định thì cho người bắt đi, không có chuyện gì làm thì đi đùa giỡn tiểu cô nương nhà người ta, chọc cho người ta mặt đỏ tai hồng mắng hắn lưu manh.

Diệp Hồng Hiên đang đến lầu xanh cùng đám hồ bằng cẩu hữu, chuyện lần trước những người khác đều không biết, mỗi lần hỏi hắn, hắn đều giả ngu nói mình cũng không nhớ rõ.

Dịch Thính Hàn đang tuần tra chú ý thấy Diệp Hồng Hiên đang đi đến hướng mình, cố ý lẻn vào trong hẻm nhỏ, khiến mình thoát khỏi tầm mắt của Diệp Hồng Hiên.

"Ơ, đó không phải là Diệp Hồng Hiên sao? Hôm nay ngươi uống lộn thuốc hay bị sao vậy, sao lại trốn người ta?"

"Đi đi đi, ngươi thì biết cái gì!"

Dịch Thính Hàn phất tay với đồng nghiệp của mình giống như là đuổi ruồi:

"Ta trốn y tất nhiên là có ý định của ta, với lại chuyện giữa ta và y, ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì, muốn bị trừ lương à?"

Dịch Thính Hàn mua túi bánh bao, đi theo Diệp Hồng Hiên cách đó không xa nhìn y vào lầu xanh.

Nhóm người Diệp Hồng Hiên không ở lại phòng khách lâu lắm, mỗi người gọi một cô nương yêu thích, vui vui vẻ vẻ vào phòng, cả Diệp Hồng Hiên cũng vậy.

Hoa nương rót một ly rượu đưa đến bên miệng y, mị nhãn như tơ, tràn đầy gợϊ ȶìиᏂ.

Diệp Hồng Hiên cứng người tại chỗ, chén rượu trong tay hoa nương khiến y chán ghét, mùi son phấn nồng đậm trên người nàng cũng khiến bụng y đảo lộn muốn ói.

"Choảng" ly rượu trong tay hoa nương vỡ nát trên đất, thân thể đầy đặn quyến rũ của nữ tử cũng mềm oặt ngã xuống.

Dịch Thính Hàn ôm người đặt lên giường, miệng tức giận nói:

"Chậc chậc chậc, ngươi đúng là, người khác bị ngã một lần khôn ra một ít, ngươi bị tú bà bẫy một lần còn chưa đủ muốn lần thứ hai à?"

"Ta... Liên quan gì đến ngươi!"

Dịch Thính Hàn cười "ha ha" hai tiếng, từ trong túi giấy lấy ra một cái bánh bao nhét vào miệng mình, một bộ biểu cảm lười so đo với Diệp Hồng Hiên.

Bụng Diệp Hồng Hiên "ùng ục" kêu lên, ánh mắt sắc như dao của Dịch Thính Hàn lập tức quét đến.

"Chậc chậc chậc, mặt mày xanh mét đây này, Tàng Kiếm Sơn Trang mà nghèo đến đói sao?"

Dịch Thính Hàn vừa nói vừa nhét bánh bao vào miệng Diệp Hồng Hiên. Diệp Hồng Hiên trừng hắn nuốt bánh bao xuống, cánh môi mềm mại lơ đãng cọ qua đầu ngón tay hắn.

Không khí ngưng đọng trong nháy mắt.

"Diệp Hồng Hiên, sau này biết suy nghĩ một chút."

Dịch Thính Hàn vỗ vỗ hai má y, định nhảy cửa sổ rời khỏi.

"Ta mơ thấy ngươi."

Diệp Hồng Hiên mạnh đứng lên, đối phương quay đầu lại khó hiểu nhìn y, y cứng ngắc nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt mình lại:

"Ta mơ thấy ngươi thao ta."

Trong phòng còn có người thứ ba, Diệp Hồng Hiên cắn chặt vải dệt trong miệng không dám phát ra chút âm thanh nào.

Tiểu huyệt trước sau đều có ngón tay khuấy đảo bên trong, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ theo đùi y chảy xuống, chỗ nào đó trong hậu huyệt gần như bị bạo lực ấn xoa, ngón tai chôn trong nơi phía trước cũng không nhàn rỗi, đến lúc y run rẩy dữ dội nhất thì nhéo âm đế sưng đỏ một cái, khiến y khi gần đến cao trào đều bị ngắt ngang.

"Hức..."

Trong yết hầu Diệp Hồng Hiên phát ra tiếng nức nở khe khẽ, hai đùi đã không còn sức lực chống đỡ cho mình đứng nữa.

Dịch Thính Hàn đưa y lên cao trào, Diệp Hồng Hiên hoàn toàn mềm nhũn trong lòng Dịch Thính Hàn, xương cốt toàn thân cứ như là bị người ta rút hết ra. Dịch Thính Hàn nâng cằm y lên, hôn lên môi y một cái, ngón tay từ khe thịt trượt thẳng đến hậu huyệt, khàn khàn nói:

"Hai nơi này... về sau là của ta."

Gương mặt vốn diễm lệ của Diệp Hồng Hiên càng thêm kí©ɧ ŧìиɧ.

Sau hôm đó, Dịch Thính Hàn vì lí do phải báo cáo công tác, mấy ngày tiếp theo cũng không xuất hiện, Diệp Hồng Hiên bị hắn lăn qua lăn lại quá độ ở lầu xanh đến nỗi có người đến gọi y ra ngoài y cũng không ra, kiên quyết ngồi ở nhà mấy ngày.

Mấy đêm sau, Dịch Thính Hàn lẻn vào phòng Diệp Hồng Hiên, miệng ngậm thứ gì đó đút cho Diệp Hồng Hiên đang ngủ mơ mơ màng màng, Diệp Hồng Hiên bỗng chốc bừng tỉnh, thấy là Dịch Thính Hàn, tức giận nói:

"Đã hơn nửa đêm, ta cứ tưởng là trong nhà có trộm."

Dịch Thính Hàn cười hai tiếng, dùng đầu gối cọ cọ trên hạ thể y, nói:

"Đúng vậy, gặp da^ʍ tặc."

Diệp Hồng Hiên bị giày vò nửa đêm, mấy ngón tay thành thục của Dịch Thính Hàn khiến y khóc lên, trước khi mất đi ý thức, Diệp Hồng Hiên còn mơ mơ màng màng nghĩ, nếu Dịch Thính Hàn thật sự thao y, phỏng chừng y không đơn giản chỉ là khóc như vậy.

Tú bà thấy nhóm người Diệp Hồng Hiên đến, vội vàng cười tủm tỉm tự mình chạy ra nghênh đón, không biết vì sao, hôm nay tú bà vô cùng nhiệt tình với Diệp Hồng Hiên, nhớ lại trải nghiệm của mình lúc trước, Diệp Hồng Hiên không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn tú bà đều mang theo ba phần sợ hãi.

"Đến đến đến, Diệp thiếu gia, đây là cô nương mới của bọn ta, tên là Phiêu Nhứ, ngài nhìn gương mặt này, vòng eo này, trừ nơi này của ta ra, ngài đừng mơ tìm được một người tốt như vậy ở nơi khác."

Diệp Hồng Hiên hiểu ra, nâng tay lên huơ huơ, nói:

"Đi đi, không có hứng thú."

Đám bạn xung quanh đều cười lớn ôm cô nương mình thích đi vào phòng, Diệp Hồng Hiên một mình ở bên ngoài uống rượu, sắc mặt đen thui, tú bà rất kiên nhẫn giới thiệu hoa nương cho y, càng khó khăn càng hứng thú.

"Diệp thiếu gia, ngài xem ngài xem, như vậy hẳn là ngài thích, tiểu cô nương, hoạt bát khéo léo, công phu trên giường có khi còn giỏi hơn mấy cô nương khác."

Diệp Hồng Hiên uống rượu, không nói lời nào, y mà nói chuyện, tú bà lại càng thêm hăng say.

Thấy Diệp Hồng Hiên không có phản ứng, tú bà lại đổi một cô nương khác, trên mặt đều là tươi cười nịnh nọt, kiên trì không ngừng chào hàng cô nương nhà mình.

Đảo một vòng, đã đổi mười mấy cô nương, tú bà đã nói thật lâu, Diệp Hồng Hiên vẫn còn đang uống rượu, bất động như núi.

"Haiz."

Tú bà thở dài, định bỏ cuộc:

"Diệp thiếu gia, ta vô cùng hiếu kỳ, trong phòng ngày hôm đó là cô nương nào, cư nhiên lại có thể khiến ngài động lòng."

Bình Luận (1)

  1. user
    KIHKISAM (4 năm trước) Trả Lời

    Bạn ơi, mình có thể lấy truyện này để đăng lên wattpad không ạ?

Thêm Bình Luận