Chương 30: Gặp gỡ bạn bè của em rể

Ba người lạ kia cũng đã bỏ hứng thú với với việc đánh bài. Người ngồi phía bên phải của Hứa Đình Chương lộ liễu nhìn Lục Kiến Huy. "Đình Chương, người này ở tại nhà cậu sao? Đây là ai?"

Không thèm trả lời, Hứa Đình Chương đã xỏ dép đuổi theo Lục Kiến Huy. Trước khi anh có thể bước vào phòng, hắn liền nắm lấy cổ tay anh ngăn lại, ngang nhiên nói, "Anh tới gặp bằng hữu của tôi."

Lục Kiến Huy chau mày, không muốn thất lễ với mấy người này. Anh nhỏ giọng hỏi, "Tôi tại sao muốn gặp bằng hữu của cậu? Tôi không quen biết bọn họ."

Hứa Đình Chương lấy ánh mắt phật ý trừng anh. "Phí lời, chúng ta sống với nhau, anh sao có thể không gặp người quen của tôi?"

Lục Kiến Huy cảm thấy khó hiểu, xoa xoa trán, nhẹ giọng đề nghị, "Hứa tiên sinh, anh chỉ cần bảo với bọn họ tôi là người giúp việc là được rồi."

Hứa Đình Chương đương nhiên là không hài lòng, thậm chí là có chút giận tái mặt. Trong khoảnh khắc, sắc mặt của hắn lạnh xuống, ghé vào lỗ tai của anh, nói "Anh nên ngoan ngoãn một chút, không thì tôi sẽ bảo bọn họ anh là vợ mới cưới của tôi, cũng không khác với sự thật là mấy đâu!" Ngữ ý bên dưới cất giấu uy hϊếp, Lục Kiến Huy bị lời nói của hắn làm cho choáng váng. Chờ anh lấy lại được tinh thần, anh đã sóng vai ngồi bên cạnh Hứa Đình Chương ở trên sô pha.

Chủ nhà vừa mới ngồi xuống, ba người khách liền trắng trợn nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt đầy ý vị tìm tòi nghiên cứu pha lẫn thú vị. Bọn họ nhìn Hứa Đình Chương đã sớm chán mắt, tất cả tiêu điểm đều dồn lên người kia. Lục Kiến Huy không biết mình đã thay đổi thế nào, khí chất nhà quê kia do mấy tháng ở trong thành phố đã có phần nhạt đi, sót lại vẫn là khí tức ôn hòa giản dị. Quần áo của anh đều do Hứa Đình Chương chuẩn bị, Glees có một bộ sưu tập rất thích hợp với anh. Phong cách bây giờ của anh toát lên ý vị nhàn nhã tinh tế, quần kaki cùng áo đen đơn giản nhưng lại tôn lên thân hình cân đối, eo nhỏ chân thon, nước da mịn màng khỏe khoắn khác xa với làn da trắng xám của mấy người bọn họ. Nhan sắc đặt cạnh mấy người này thật sự là không tầm thường.

Bọn họ chăm chú nhìn đến từng đường kim mũi chỉ trên quần áo của Lục Kiến Huy. Hứa Đình Chương bắt đầu sinh ra không ít xoắn xuýt buồn bực, hối hận chính mình không bắt Lục Kiến Huy mặc quần áo cũ, dáng vẻ quê mùa cục mịch kia vẫn là tốt hơn. Hắn không nhịn được, nói"Bọn mày nhìn cái gì mà nhìn, một điểm lễ phép cũng không có à!"

Lục Kiến Huy bất an nhìn quanh bốn phía. Trước khi ngủ anh không sấy khô tóc nên bây giờ đầu tóc hơi loạn, ngũ quan gương mặt được lộ ra rõ ràng. Có người liền khóa chặt tướng mạo của anh mà tinh tế thưởng thức, chỉ thấy mặt mày của anh trong lúc đó lộ ra mấy phần anh khí, đôi mắt sáng sủa đen lay láy, phảng phất ở con ngươi như có nguồn sáng, ấm áp mà nhu hòa, gương mặt thật thà thiện lương.

Ở dưới ánh nhìn bất mãn của Hứa Đình Chương, ba người bọn họ trao nhau ánh mắt đầy ý tứ sâu xa. Cuối cùng, một người có tướng mạo đáng yêu mở miệng, "Hứa Đình Chương, mày là chủ nhà, có thể giới thiệu một chút cho chúng tao không. Đây chẳng lẽ là người mẫu dưới trướng của mày? Hay là nghệ nhân? Tao không mang theo giấy bút, nếu không thì sẽ xin chữ ký rồi nha."

Hai người còn lại càng cẩn thận nghiên cứu Lục Kiến Huy, có chút tán thành mơ hồ. Vị kia là người tâm tư thẳng tắp, trên mặt lập tức hiện ra chút ghét bỏ. Bọn họ cũng không phải là không biết, từng có không ít nam nữ vắt óc tính kế để lên giường cùng Hứa Đình Chương nhưng tất cả là không thành công. Người đàn ông này phỏng chừng có bản lĩnh khá lớn.

Hứa Đình Chương không cần đoán cũng biết tâm tư của mấy người bọn họ. Hắn như muốn che chắn Lục Kiến Huy bằng thân thể mình, tức giận nói, "Đừng nghĩ bậy nữa! Đây là anh trai của Lục Thanh Nghiên, anh vợ của tao!"

Lời vừa nói ra, ba người liền kinh ngạc. Lục Kiến Huy cảm thấy lòng mình nóng rát vì xấu hổ. Hứa Đình Chương làm cho anh lúng túng. Em gái bỏ chồng bỏ con, anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra sự khinh bỉ trong mắt của bọn họ. Nhưng mà, một chút cũng không có. Chàng trai đáng yêu kia kinh ngạc một lúc xong thì chớp chớp hàng mi dày, chân thành nói, "Anh có một người em gái tốt, thật đấy. Tôi thấy Thanh Nghiên là một người phụ nữ thông minh."

Một người có dáng vẻ trí thức đẩy đẩy mắt kính, phụ họa, "Đúng đấy đúng đấy, có bao nhiêu dũng cảm à nha. Mỗi lần nghĩ đến việc cô ấy cho Hứa Đình Chương một cái tát, mấy buổi tối tôi đều cười sảng khoái."

Chàng trai nghiêng mặt sang một bên, trách cứ mà nhìn gã. "Mày sao lại ác liệt như thế chứ? Chúng ta nên vì người anh em này mà phẫn nộ chứ! Mấy người chúng ta là anh em tốt của nhau!" Tiếp theo người này liền đổi giọng, quay về phía đồng bọn mà khanh khách cười. "Chẳng qua Thanh Nghiên cũng là khá lắm. Hứa Đình Chương mày cả đời còn chưa bị người nào đá."

Có người còn nói, "Cô ta cũng rất ngớ ngẩn, ném xuống kim cương ba ngàn carat..." chưa nói xong liền bị một lời phản bác cắt ngang, "Mày thì hiểu cái gì. Cô ta yêu thích cái tên hoạ sĩ kia, tình yêu là vô giá."

Bấy giờ nói đến chuyện này, mấy người bọn họ còn nhẹ nhàng. Lúc trước, Lục Thanh Nghiên trốn đi, ba người này đều muốn vận dụng đủ mọi cách để làm cuộc đời người đàn bà kia trở nên khốn khổ, là Hứa Đình Chương ngăn cản bọn họ, tất cả đều bỏ qua như chưa có chuyện gì. Hiện tại bọn họ nhất ngôn nhất ngữ có ý chế nhạo, Hứa Đình Chương hơi nheo mắt, hừ nhẹ một tiếng như nhắc nhở. "Đúng, tao thật là may mắn quá, có thể cho mấy người tụi bây cao hứng, còn bàn luận chân lý tình yêu."

Giọng nói của hắn lạnh như băng, mấy người nhất thời thay đổi chiều gió, cười lấy lòng. "Đùa tí ấy mà, làm gì căng."

Lục Kiến Huy hơi có chút kinh ngạc, không hiểu được tư duy của bọn họ. Anh suy nghĩ một chút, rõ ràng là Hứa Đình Chương tức rồi, cũng không biết là vì cái gì, chắc là sợ mấy người bọn họ xảy ra xung đột. Anh nắm chặt tay Hứa Đình Chương, cúi đầu, áy náy nói, "Thật xin lỗi, Thanh Nghiên làm ra chuyện không phải. Em ấy vẫn còn trẻ tuổi nên hồ đồ, xin cậu hãy tha thứ cho em ấy."

Hứa Đình Chương nhíu mày, dường như hắn không thích anh phải xin lỗi thay cho người kia. Hắn yên lặng nhìn kỹ Lục Kiến Huy, một lát sau chỉ có thể thở dài, xoa xoa tóc anh, giọng nói vô tình mà mang theo không ít ôn nhu, "Chuyện không liên quan tới anh, anh áy náy cái gì? So với em gái, anh thực sự ngốc hơn nhiều. Cô ta cũng là có tính toán trước rồi mới làm. Cô ta là mẹ của Hứa Càng, tôi sao có thể đi tính toán với cô ấy? Hơn nữa sự tình đã qua lâu như vậy, hiện tại cũng không ai nhớ được."

Chơi lâu với nhau như vậy, ba người kia đều giật mình. Hứa Đình Chương còn có một mặt như vậy, thật sự là thông tình đạt lý.