Chương 19: Tôi là một quái vật (H)

Lục Kiến Huy không thở được, nụ hôn nồng nhiệt quá khích kia khiến đầu óc anh choáng váng, nước bọt chảy ướt cằm và cổ anh. Đợi được đến khi Hứa Đình Chương thả anh ra thì mặt anh đã đỏ chót, miệng há ra thở dốc, cảm thấy môi lưỡi như ma túy, trong miệng tất cả đều là mùi vị của Hứa Đình Chương. Anh chẳng hiểu hôn môi tốt đẹp ở chỗ nào.

"Trong miệng anh có mật ong sao? Sau này không cho anh ăn mật ong trước khi hôn tôi!" Hứa Đình Chương cố tình gây sự, kiếm cớ để giải thích cho sự mất kiềm chế của chính mình. Hắn hít thở mấy lần, lưu luyến liếʍ nước bọt trên cằm Lục Kiến Huy, lại tiếp tục vòng tới tai trái của anh, liếʍ láp vành tai nhỏ, sung sướиɠ khi cảm thấy thân thể của anh run lên.

"Nhìn anh, lỗ tai của anh lại mẫn cảm như thế sao? Phía dưới cuối cùng cũng cứng?" hắn chế nhạo hỏi. Hắn có thể cảm thấy chỗ kia của anh nhô lên một túp lều nhỏ, cọ cọ đầy ám muội vào đùi hắn.

Khi còn ở trong thôn, Lục Kiến Huy chưa từng quá thân mật cùng bất kỳ ai, nơi đó cũng không có kỹ nữ. Anh cũng từng cương lúc ngủ dậy, nhưng vì nơi riêng tư dị dạng nên luôn luôn không muốn chạm vào cơ thể của chính mình mà tự an ủi. Anh không phải làm bằng gỗ, nụ hôn sâu kia làm anh không thoải mái, thân thể vô thức mà có phản ứng. Anh nghĩ tới nơi dưới dươиɠ ѵậŧ của mình. Nếu để hắn thấy chỗ đó, để hắn nhìn thấy thứ xấu xí kia, có lẽ hắn sẽ thả anh ra. Suy cho cùng Hứa Đình Chương không phải người của thôn bọn họ.

"H-Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh," Lục Kiến Huy run rẩy kêu lên. Tiếng nói vừa ra khỏi miệng, anh mới phát hiện giọng của mình đã trở nên khàn khàn khó nghe. Anh suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng cố lấy dũng khí mà nói, "... Cậu không thể muốn tôi."

Giống như lúc trước, Hứa Đình Chương không nghĩ tới việc ăn anh, tuy rằng hắn chính là đang làm như thế. Hắn dừng lại động tác hôn vai Lục Kiến Huy, tự vấn lòng mình, cân nhắc ý nghĩ chân thực, không nhịn được mà gắt một cái. Hắn thay đổi chú ý, không cần tự kiếm cớ giải thích. Anh vợ vốn là tự đưa thân tới, hắn hiện tại chỉ là tiếp thu mà thôi.

Hắn không biện giải, thân mật tựa lên bả vai của Lục Kiến Huy mà tuyên bố, "Tôi có thể!"

Lục Kiến Huy đặt hai tay lên bờ vai của hắn, đầu ngón tay trắng bệch lộ rõ vẻ sợ hãi. Anh cố khắc chế không cho cơ thể run lên, thật lâu sau, mới chậm chậm rì rì mà nói, "Tôi, tôi là một quái vật."

Câu này vừa nói ra, Hứa Đình Chương liền thấy buồn cười. Hắn mô phỏng theo ma cà rồng mà cắn vào cổ của anh, châm biếm nói, "Anh là ma cà rồng, hay là hồ ly tinh? Tôi nhìn thì là hồ ly tinh đấy. Anh nhìn anh xem, câu dẫn, làm cho tôi cương..." vừa nói, hắn vừa dùng thứ cứng nóng kia tàn nhẫn mà cọ vào bụng dưới của anh, động tác biếи ŧɦái không thể tả nổi.

Lục Kiến Huy nhịn xuống cảm giác nhục nhã, liên tục hít sâu, ép chính mình kéo xuống khóa quần, run run nắm chặt tay phải của Hứa Đình Chương, kéo tay hắn luồn vào trong qυầи ɭóŧ. "Đúng, xin lỗi... Cậu sờ vào liền sẽ biết."

Sớm biết anh ta là một vật dâʍ đãиɠ thế nên hắn mới trực tiếp muốn thao người này. Lão tao hàng, mới đầu còn giả bộ thanh khiết, hiện tại lại tự tay dâng lên cho người sờ vuốt, thật không nên thương tiếc anh ta. Hắn còn muốn ôn nhu một chút với anh ta, không nghĩ tới việc dâʍ ѵậŧ này vừa hôn một chút mà đã tự nguyện cởϊ qυầи. Cũng được, nên phóng túng với cái thứ dâʍ đãиɠ này, thao nát cái mông anh ta, lại nhốt lại thao đến khi anh ta lớn bụng mới thả xuống giường. Hứa Đình Chương lạnh lùng cười, ánh mắt âm u sâu thẳm. Đã có người lấy hạ thể đưa đến tận tay thì lý do cũng không cần. Tay hắn luồn vào bên trong qυầи ɭóŧ của Lục Kiến Huy, chạm ngay vào dươиɠ ѵậŧ, không ngờ còn sờ thấy một khoảng da mềm mịn không một cọng âm mao.

"Ý anh là bạch hổ?" Hứa Đình Chương tỏ ra kinh ngạc, không chút khách khí mà tìm tòi âm bộ của Lục Kiến Huy, sờ nắn côn ŧᏂịŧ, đột nhiên nghĩ đến anh nói mình là quái vật, dường như chế nhạo mà nói, "Anh không ngốc chứ? Bởi vì cái này mà coi chính mình là quái vật? Hả?" Tên ngốc này, hắn còn tự cho là anh ta rất dễ dãi. Cũng còn tốt, bằng không hắn nhất định sẽ ăn sạch.

Vị trí yếu ớt nhất bị người nắm giữ trong tay, Lục Kiến Huy cắn chặt răng. Thân thể ấm áp rắn chắc kia áp sát trên người, như muốn bao trùm lấy anh, khí tức mê người ép sát, ngón tay của anh không tự chủ mà bấu chặt vai Hứa Đình Chương. Anh quay mặt đi vì xấu hổ. Anh cố gắng tập trung vào một vị trí khác trên thân thể chính mình, khó khăn nói, "Không phải cái này... Cậu chạm xuống bên dưới, xuống thêm một chút nữa..."

Hứa Đình Chương nhếch miệng nở nụ cười, tầng tầng hôn lên gò má của anh, nhẹ thở gấp.

"Được rồi, bảo bối, tôi giúp anh sờ, nhìn xem tử huyệt của con quái vật này ở nơi nào." Hắn đè Lục Kiến Huy ở dưới thân mình, khẽ nâng lên phần eo để tay phải tự do tung hoành. Hắn thuận theo chỉ thị của chủ nhân mà mò xuống, ở dưới đáy dươиɠ ѵậŧ tìm thấy một thứ không ngờ.

Hắn sửng sốt, không tin vào tay mình, xoa nhẹ hai lần ở nơi đó, quả thực là vừa thô lỗ nắn được hai cánh hoa mềm mại. Cái kia không phải là bộ phận thuộc về đàn ông. Đầu ngón tay tìm thấy một vật vừa mềm vừa nhỏ, xấu hổ trốn ở dưới gốc của dươиɠ ѵậŧ, dường như một đóa hoa nhỏ chưa được khai mở. Đầu ngón tay khẽ thọc vào bên trong khe nhỏ, xác nhận khe thịt chặt khít. Hắn vô tình mà nhặt được một bảo bối. Hứa Đình Chương trong lòng mừng như điên, không có nửa điểm nghĩ đến việc ghét bỏ.

Vạch trần bí mật lâu nay đã che giấu, cảm giác khủng hoảng gần như muốn ép vỡ anh. Tay chân Lục Kiến Huy lạnh buốt. Áp lực tinh thần mạnh mẽ khiến anh không thể cảm nhận được việc tay Hứa Đình Chương đang động loạn giữa hai chân mình. Tất cả miệng huyệt đều bị xoa nắn. Ngón tay kia muốn chen vào thì anh kêu lên một tiếng. Khe thịt khô khốc chịu không được dị vật. Anh mê man, không ngừng run rẩy, đến khi bị người ngồi dạy ôm vào lòng, anh mới tỉnh táo lại.

"Hứa tiên sinh!" anh cả kinh kêu lên, theo phản xạ ôm chặt bả vai của Hứa Đình Chương, vừa ngẩng đầu liền thì ánh mắt va vào khuôn mặt đầy tà khí của hắn, đột nhiên liền hiểu được chuyện gì sắp xảy ra.

Anh hụt hẫng, ngược lại càng gây nên hứng thú chiếm dục của đối phương. Hứa Đình Chương chưa bao giờ ôn nhu săn sóc ai nhưng giờ này hắn tự nhiên lại có điểm thương tiếc, không đành lòng ăn anh vợ ở trên một cái ghế sa lông. Hắn nhanh chóng ôm Lục Kiến Huy vào phòng ngủ, đem anh thả xuống giường.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ nóng ruột như thế. Hứa Đình Chương cấp tốc bước qua ghế sa lông đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa lại, tiện tay bật đèn lên, hai con mắt chưa bao giờ rời khỏi giường.

"Anh à, chúng ta thương lượng chứ?" Hắn khinh nhu ngồi trên mép giường, tận lực kiểm soát hơi thở của mình, giấu đi vẻ gấp gáp. "Anh gặp công phu của tôi, cũng biết tôi không phải một người tốt. Anh sẽ không hi vọng tôi một quyền đánh ngất anh, sau đó sẽ đem anh đùa tới chết, đúng không?"

"Không..." Lục Kiến Huy nằm thẳng tắp, dáng dấp hồn bay phách lạc cực kỳ đáng thương. Anh không thể suy nghĩ, hai cánh tay ở trên giường sờ tới sờ lui, nghĩ muốn tìm cái chăn.

Hứa Đình Chương không phản ứng gì. Hắn trước tiên lấy giầy đá đến góc tường, cởi hết thảy quần áo trên người, tiếp theo liền tuột quần của Lục Kiến Huy, chỉ cho anh để lại một cái qυầи ɭóŧ. Hắn dụ dỗ, "Vậy hãy ngoan ngoãn, chớ chọc tức tôi, tôi liền không đánh anh."

Không hiểu lời cưỡng bức của hắn, Lục Kiến Huy chỉ biết được chính mình không tìm được chăn. Anh hoang mang gặm gặm móng tay, muốn nói cái gì đó. Hứa Đình Chương liền đè lên người anh, nhiệt độ cơ thể hừng hực của hắn áp sát anh. Anh nhăn trán, bỗng nhiên lắp ba lắp bắp nói, "Hứa tiên sinh, tôi, tôi muốn về nhà."

Hứa Đình Chương mạnh mẽ tách ra hai chân của anh, hai cánh tay nâng cái mông của anh lên mà xoa nhẹ mấy lần rồi lập tức liền lẻn đến nửa người trên. Hai tay hắn nắm chắc hai bên ngực, nắm chặt cơ thịt mà hướng về trung gian, ép tới khi hai đầṳ ѵú nhỏ vểnh cao.

“Đồ ngốc, anh về nhà cái gì? Sau này nơi này chính là nhà của anh. Anh đừng sợ, tôi sẽ trị bệnh cho anh, hiểu không? Anh nhìn ngực anh đi, vừa khẩn lại vừa cứng, tôi sẽ xoa mềm nó nhũn." Hắn ăn nói linh tinh, mặc kệ dưới thân là một nam nhân mạnh khoẻ. Bàn tay dùng lực mà nhào nắn cơ ngực của Lục Kiến Huy, chộp vào trong tay ước lượng giống như xoa xoa, thỉnh thoảng còn dùng ngón trỏ gảy gảy đầu núʍ ѵú, phấn khởi đến tột cùng.

"Tôi trước tiên chuẩn bị ngực của anh, một lúc sẽ giúp anh làm lỗ nhỏ phía dưới. Bướm nhỏ của anh quá khít, tôi sẽ giúp anh thao lỏng nó, sau này sẽ tốt hơn nhiều. Tôi cẩn thận điều trị cho anh, chữa bệnh xong sau này sẽ rất thoải mái."