Chương 17: Anh dám trốn... tôi liền thao anh (H)

"Dừng lại! Dừng lại! Đừng chạm vào tôi! Hứa tiên sinh, xin đừng chạm vào quần áo của tôi!" Lục Kiến Huy hét lên. Áo sơ mi trắng bị xé toạc, cúc áo hướng về bốn phía bay tứ tung. Anh cố gắng giãy dụa nhưng căn bản cũng không còn đủ sức để phản kháng, chỉ có thể nhỏ giọng mà van xin. Áo sơ mi bị xé thành vải vụn rồi vứt sang một bên. Trái tim của anh cũng tựa như bị xé nát. Nỗi khủng hoảng nổi lên cuồn cuộn như tiếp thêm sức lực để anh vặn eo, nỗ lực mà đẩy Hứa Đình Chương khỏi thân thể. Hạ thân người kia chen giữa hai chân anh, tìm kiếm góc độ để cọ vào nơi tư mật kia. Bí mật của anh lúc nào cũng có thể bị bại lộ. Từ trước đến này, anh không hề nghĩ tới việc mọi chuyện sẽ đi đến mức này. Hứa Đình Chương rất khéo léo đè trên người anh, để tay chân anh không cách nào ngọ nguậy được. Đồng thời hắn còn trấn áp tâm trí anh. Trong hỗn loạn, bàn tay của hắn đã đi tới trước ngực, dùng sức mà bấm xuống đầṳ ѵú phấn hồng.

Lục Kiến Huy phút chốc giật mình ớn lạnh, đau đến run lẩy bẩy. "Hứa tiên sinh, van cầu ngài, thả tôi ra..."

"Không được nhúc nhích! Anh cử động nữa tôi sẽ cắn núʍ ѵú anh!" Hứa Đình Chương đe dọa. Hắn bấm xong liền buông đầu ngón tay, cúi đầu tỉ mỉ xem xét l*иg ngực của Lục Kiến Huy.

“Nhìn xem, đầṳ ѵú của anh thật là da^ʍ, mềm mại, bấm một hồi liền đỏ..." Hắn chuyên chú xem kỹ, trong đáy mắt hừng hực lửa dục. Hắn vô thức mà liếʍ môi, liếʍ đến mức đôi môi cũng đỏ hồng, ham muốn liếʍ mυ"ŧ hai hạt đậu kia vờn quanh đầu óc hắn, khiến hắn ngẩn ra.

Hắn đã có chút mờ mịt không rõ, không biết tại sao lại muốn liếʍ đầṳ ѵú của một người đàn ông, còn muốn ngậm mυ"ŧ, muốn đem nó liếʍ đến ướt nhẹp, vằn vò giữa hai ngón tay. Mấy ý nghĩ này tranh chấp nhau trong đầu Hứa Đình Chương. Như một ác ma, hắn không nhúc nhích mà đè ở trên người Lục Kiến Huy, cần phải cố gắng suy nghĩ một chút. Hắn không có hứng thú đối với đàn ông, không muốn chạm đến cơ thể bọn họ, nhưng lại tràn đầy hy vọng muốn sờ nắn người đàn ông này. Đầu óc hắn rối loạn, không nhớ được mình về nhà để làm gì.

Hứa Đình Chương đã ngưng động chạm. Đầṳ ѵú bị bấm một cách thô bạo của Lục Kiến Huy vẫn cảm thấy đau, cảm giác như vừa bị một cây kim chọc qua. Côn ŧᏂịŧ kề sát ở bụng anh càng ngày càng nóng. Nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, thấy Hứa Đình Chương tựa hồ cũng hơi hơi bình tĩnh lại, anh liền miễn cưỡng đẩy đẩy bả vai hắn. "Hứa tiên sinh, xin lỗi. Tôi vừa, vừa nói nhầm. Ngài có thể, có thể đừng đè lên người tôi được không..." Hai tay của anh đặt lên vai của Hứa Đình Chương, không chút biến sắc mà đẩy lên. Hai chân bị tách ra, bất cứ lúc nào nơi xấu xí kia cũng có thể bị đυ.ng tới. "Xin ngài… Trước tiên xin hãy xuống khỏi người tôi."

Hứa Đình Chương rơi vào mênh mông nghi hoặc. Hắn nói qua loa, "Đợi chút. Anh đừng nói gì cả. Tôi đi tìm cái này." Hắn đảo mắt bốn phía, tìm món đồ kia để giải thích cho hành động của mình. Đến khi ánh mắt chạm tới cái cặp tài liệu ở bên cạnh, lúc đó hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Không sai, lý do của hắn là quang minh chính đại: dạy kỹ thuật làʍ t̠ìиɦ cho anh vợ.

"A, tôi quên mất, tôi tìm anh có chuyện." Hắn tươi cười rạng rỡ, cũng không cần Lục Kiến Huy đẩy mình, nhanh chóng bò dậy, mở cặp công văn, cao hứng rút ra một cái đĩa DVD, cầm trong tay quơ quơ, cười nói, "Anh, chúng ta cùng xem cái này." May là cuối cùng hắn cũng coi như là tìm được lý do, như vậy là có thể ôm anh vợ cố gắng sờ soạng. Hứa Đình Chương mặt mày hớn hở, cực kỳ cao hứng.

Làm ra chuyện như vậy chỉ vì một cái đĩa, Lục Kiến Huy hi vọng ngày mai có thể lấy hết ảnh đĩa vứt đi, một món linh kiện cũng sẽ không lưu lại. Nếu anh không tiến lại gần nhìn đĩa DVD trên tay Hứa Đình Chương thì sự việc sẽ trầm trọng hơn. Được tự do, anh vội ép sát mình vào một góc sô pha, nhíu chặt lông mày, không nói gì. Anh định xỏ dép vào rồi chạy đi, nhưng cái mông của anh còn chưa rời khỏi ghế, một tiếng gầm đã vang lên, "Anh muốn đi đâu? Ngồi yên đấy cho tôi! Anh dám trốn, tôi liền thao anh!"

Từ ngữ thô tục đập xuống làm hai đầu gối của anh nhũn ra vì kinh sợ, kinh ngạc mà ngồi yên tại chỗ. Lục Kiến Huy chưa từng nghe qua những từ tục tĩu như vậy. Hứa Đình Chương vứt đĩa phim qua một bên, hai tay ôm lấy anh, bàn tay hắn sờ mó lưng của anh một hồi lâu nhưng rồi lại thả anh ra, nắm chặt mu bàn tay của anh, ôn như mà hôn lên.

"Anh đừng sợ. Tôi không có ý định cưỡиɠ ɠiαи anh, thật đấy. Tôi chính là cuống lên, nói nhầm. Anh phải tin tôi. Tôi không có hứng thú với đàn ông," miệng hắn đầy giai điệu động viên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Lục Kiến Huy, trịnh trọng gật đầu nhưng không có mảy may một sự tin tưởng vào hiệu lực của câu nói này. Hắn liền xé toạc lớp vỏ nilon, một bước vọt tới trước TV, ngồi xổm xuống, lúi húi một hồi.

Ghế sô pha được đặt áp sát với tường, TV được đặt ở đối diện. Bên tay trái là sân thượng, tay phải là giá rượu kiêm luôn bình phong, phía sau chính là cửa lớn. Hiện tại cửa ra vào được đóng kín. Lục Kiến Huy đang suy tư tìm con đường chạy trốn. Cửa trước là đường thoát tốt nhất, nhưng thời gian để chạy từ sô pha đến cửa là không đủ, chỉ sợ anh còn chưa mở xong cửa đã bị Hứa Đình Chương kéo lại. Rất khó nói chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Anh nơm nớp lo sợ mà vuốt vuốt cánh tay. Phía trên bị lột sạch khiến anh rất hoảng sợ. Có thể là thân thể nguyền rủa của anh đã câu dẫn Hứa Đình Chương. Hiện tại cử chỉ của hắn không bình thường, thần thái có chút điên điên. Không, không thể lại một lần nữa kí©h thí©ɧ hắn.

"Được rồi được rồi. Anh, đến đây, tôi xem cùng anh. Chính tay tôi đã tỉ mỉ chọn cuộn phim này, cái này cũng không thể để cho người khác nhìn thấy." Hứa Đình Chương kéo rèm cửa sổ, trong nháy mắt căn phòng tối hơn rất nhiều. Hắn vừa đi vừa nói, rất nhanh đã quay lại sô pha, ngồi ở bên cạnh Lục Kiến Huy, vô cùng phấn khởi mà nhìn TV, thổi thổi nắm đấm. Đây là điều hắn đã mờ ám chờ mong trong bấy lâu.

Đĩa DVD bắt đầu. Mới đầu là một màn hình đen kịt, tên phim hiện ra trên phông chữ tinh xảo. Lục Kiến Huy cố hết sức tránh ra thật xa. Sắc mặt anh trắng bệnh, không một chút nào muốn nhìn cuộn phim. Anh cẩn thận từng li từng tí mà nói, "Hứa tiên sinh, cảm ơn ngài. Tôi đi vào phòng lấy bộ quần áo."

Hứa Đình Chương cứ thế đem anh kéo tới bên người. "Không cần, cứ như vậy cũng được. Tốt nhất là hoàn toàn cởi sạch." Hắn đè lên bắp đùi của Lục Kiến Huy, không cho anh động đậy, mắt cũng không rời khỏi TV, lầm bầm, "Làm cái gì, sao còn chưa nói hết, thao, đẩy chân ra trực tiếp thao cho xong đi." Thực sự là phí quá nhiều lời. Hắn nếu thao anh vợ nhất định sẽ không lắm lời như vậy.

Trước tiên chính là phải liếʍ loạn hai tiểu núʍ ѵú kia. Hứa Đình Chương chưa bao giờ thiếu bạn tình, cũng chưa bao giờ phải theo đuổi một người khác. Hiện tại hắn lần đầu tiên xem phim rồi tưởng tượng ra những gì mình sẽ làm nếu là người tìm tình một đêm. Nếu là hắn, sẽ dùng phương thức hết sức nguyên thủy, dự định cái gì cũng không nói, trước tiên lấy côn ŧᏂịŧ xuyên đến cái hang nhỏ của đối phương, anh ta không muốn thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thao.