Chương 13: Yêu linh sư

Nơi này không có đạo đức cũng không có luân lý. Yêu linh sư làm ra những chuyện như vậy đối với phụ thân y, còn có người đến chúc mừng. Nếu phụ thân y mang thai, đứa trẻ sinh ra sẽ là một yêu linh sư. Không có người nhận ra rằng đây là kết quả của việc lσạи ɭυâи.

Danh hiệu yêu linh sư làm cho người ta nghĩ đây là một người bí ẩn lạnh lùng. Nhưng y chỉ là một thiếu niên gầy gò quái gở. Cho dù là nắm trong tay danh hiệu yêu linh sư, người này vẫn là một bộ dáng suy dinh dưỡng ốm yếu.

Từ nhỏ đến lớn, phụ thân y nhiều lúc có hành vi bạo lực, y đều không lên tiếng. Phụ thân y là một người đàn ông lỗ mãng gần bốn mươi, vung vẩy nắm đấm, ném lưỡi liềm xuống đất. "Mẹ của mi vứt bỏ gia đình, một mình tao nuôi mi lớn lên, tao tâm tình không tốt thì sẽ la mắng, nhưng không hề thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mi!" phụ thân y nói, trợn tròn đôi mắt. "Tên khốn kiếp này, việc nhà nông cũng không làm, việc nhà cũng không làm, cái gì đều tới tay tao! Ngoại trừ để tao mắng hai câu ở ngoài, thật sự là không có tích sự gì cả! Con mẹ nó từ sáng đến tối cứ cắm đầu vào mấy cái thứ âm âm linh linh, cái gì chó má yêu linh sư, ông đây không hiểu!"

Ăn nói vô lý như vậy khiến người trong làng tức giận không thôi, may mà sự hung hăng kiêu ngạo của người này không duy trì được lâu. Sức mạnh của yêu linh sư bộc phát trong người thiếu niên. Hắn bị con trai của chính mình trói lại, dùng roi da đánh nát thân, rồi bị cưỡиɠ ɧϊếp hạ thể, đôi môi vừa nhả ra những câu từ lỗ mãng kia giờ chỉ còn biết phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, sớm đã không thể nói ra từng câu từng chữ hoàn chỉnh.

Yêu linh sư là một thiếu niên cao gầy. Nắm giữ thân phận cao quý này, y có thể có bất cứ thứ gì từ thôn làng. Nhưng y không làm vậy, chỉ khi phụ thân y cần cái gì đó thì mới hướng về bọn họ yêu cầu chút ít. Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đa số là dùng cho phụ thân y.

Lục Kiến Huy khi đó vẫn còn nhỏ, hình ảnh thầy giáo như một vết nhơ trong tâm trí non nớt của anh, phảng phất như nhìn thấy tương lai của chính mình, sợ hãi đó là tương lai của chính mình. Vì thế nên anh quyết tâm đi tìm yêu linh sư để giúp thầy.

Hai người gặp mặt trong mảnh sân đơn sơ trước nhà của yêu linh sư. Anh quỳ gối trước mặt y, ngửa mặt đối đầu với cặp mắt sâu thăm thẳm kia. Trong lòng anh đột nhiên dậy lên một nỗi hoảng sợ. Không biết tại sao, anh lại thốt ra thỉnh cầu của chính mình.

"Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ở trong thôn, ngươi không cần phải lo lắng. Người như ngươi không thuộc về nơi này. Vì lẽ đó, không có ai sẽ muốn chạm vào ngươi. Nếu như không muốn thu nhận vận mệnh của mình, nếu muốn vĩnh viễn bảo vệ sự trinh trắng, như vậy ngươi phải vĩnh viễn ở lại đây." Yêu linh sư ngồi ở trên băng ghế nhỏ, quần áo ố vàng dính đầy tro bụi, dùng một giọng vô cảm nói, "Không ai có thể giúp thầy giáo của người. Chính ta cũng không thể. Mấy người bọn hắn đều điên cuồng vì người này. Nếu như ngươi muốn bọn họ chết, vậy hãy gϊếŧ chết thầy giáo của ngươi, như vậy bọn họ sẽ theo người đó cùng chết. Gϊếŧ thầy giáo của ngươi, so với gϊếŧ chết bọn họ còn dễ dàng hơn nhiều."

Lục Kiến Huy bị lời nói của y khai thông đầu óc, bỗng như bừng tỉnh. Ngày ấy, chỉ với một cái liếc mắt, yêu linh sư liền nhìn xuyên thấu được bí mật của anh. Anh giận dữ và xấu hổ, bất giác như muốn che đi cơ thể mình. Anh vội vã bỏ chạy.

"Nơi này quá xa với thế giới. Trong thôn này, song tính nhân so với tưởng tượng của các ngươi thì nhiều hơn một chút, nhưng vẫn có nhiều phối ngạch bị gác lại vì không có đủ song tính nhân. Để xin được phối ngạch, không chỉ cần là xử nam, còn nhất định phải vĩnh viễn trung thủy với song tính nhân của mình.

Kỳ thực nữ nhân trong thôn này cũng không phải là khan hiếm, nhưng nam nhân ở đây vẫn đồng ý kết đôi với song tính nhân." Lục Kiến Huy sau đó lại tìm đến y. Yêu linh sư hiếm khi lại giải thích nhiều như vậy. "Những quy định mà ngươi căm ghét tồn tại bởi vì phối ngạch có một sự hấp dẫn không thể cưỡng lại được đối với song tính nhân. Tỷ như thầy giáo của ngươi. Ngươi nghĩ bọn họ nên cầm hoa tươi hát tình ca tỏ tình với hắn? Chậm rãi chờ hắn tiếp thu? Sau đó lại khổ sở chờ đợi rất nhiều năm, đợi đến khi hắn đồng ý cùng bọn họ lên giường? Giai điệu này không thích hợp với nơi này. Đa số người ở đây dựa vào bản năng nguyên thủy nhất mà tìm đến phối ngạch của mình," nói xong, y nhoẻn lên một nụ cười quái dị, khoan thai mà bước về phía gian nhà, đóng cửa lại. Lục Kiến Huy không dám tưởng tượng chuyện gì đang phát sinh sau cánh cửa đó.

Yêu linh sư đã nói, anh chỉ cần không rời khỏi làng, sẽ không gặp phải bất kỳ bi kịch nào. Lục Kiến Huy tựa ở vách tường, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm chặt đầu gối, không nhúc nhích, đến tận khi thân thể của anh đã lạnh cóng, đôi môi tái nhợt. Anh hiện tại đã không còn ở trong thôn, đến một nơi cực kì xa xôi. Hay là anh cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục đã định kia, sẽ gặp phải một người kỳ quái. Anh thật sự đã lo nghĩ về chuyện này, nhưng chung quy vẫn là vì Tiểu Càng mà đến đây, rời khỏi quê hương của anh, đến với một tương lai tràn đầy bất ngờ. Anh hi vọng rằng tất cả những điều yêu linh sư nói là sai. Không phải người anh thương, tuyệt đối không thể chấp nhận.