Chương 11: Tôi hôm nay sẽ không nấu cơm, cậu tự túc đi

Âm điệu chỉ trích lần này còn ẩn thêm một điều gì đó khiến Hứa Đình Chương phật ý. Hắn hai, ba bước đi vào phòng khách, ngã vật lên sô pha, đối mặt Lục Kiến Huy, không kiềm được giọng điệu buồn bực, "Anh vợ, anh có phải là đàn ông hay không? Đây là nhu cầu sinh lý của đàn ông, sao có thể là một chuyện hạ lưu được? Lẽ nào anh lại không có?"

Hắn bị lời của chính mình nhắc nhở, bỗng nhiên nhận ra một điểm. Từ lúc Lục Kiến Huy đến đây đúng là không có nhu cầu này. Thế là ánh mắt dò xét của hắn chạy tới phía dưới của Lục Kiến Huy."Tôi nói anh vợ này, là đàn ông với nhau, anh nên thông cảm với tôi chứ?" hắn cười nói.

Kỳ thực hắn không có ác ý trong câu hỏi nhưng lại lỡ chạm đến đau đớn của Lục Kiến Huy. Gương mặt anh lạnh xuống, âm điệu trở nên gay gắt hơn, "Bởi vì tôi là con người, không phải là cầm thú, vì thế nên tôi sẽ không có thứ cần khống chế kia, không làm ra chuyện vô liêm sỉ!"

Chưa từng có người nào dám nói chuyện với hắn như thế. Hứa Đình Chương ngồi ngay ngắn lại, uy hϊếp quát lên, "Này! Nói chuyện chú ý một chút đi!"

Lục Kiến Huy hoàn toàn không mảy may với câu nói này. Bầu không khí ôn nhu mềm yêu thường ngày của anh đột nhiên biến mất. "Tôi không cần phải chú ý. Người cần phải chú ý chính là cậu! Cậu còn cần kiểm điểm! Nếu như cậu không hiểu được thì làm sao khống chế được hành vi của chính mình. Phận làm cha như cậu, xin hãy để tôi mang Tiểu Càng đi!" anh lớn tiếng, dừng lại một lúc, hít thở mấy cái thật sâu, bình tĩnh lại, cường điệu một câu, "Đương nhiên, cậu vẫn được phép chu cấp sinh hoạt cho Tiểu Càng." Anh có thể thẳng thắn nói về chuyện tiền bạc mà không làm người ngoài thấy phản cảm.

Hứa Đình Chương híp lại đôi mắt, mặt ẩn đi nét hung tàn. Mấy ngày này hắn đã quá dễ dãi, để người này ngông cuồng như thế.

Lục Kiến Huy không hay đoái hoài đến ý nghĩ của hắn. Anh lẳng lặng quay lại cửa, nhặt lên mấy túi vải đi chợ, cất hết nguyên liệu vào tủ lạnh. "Hứa tiên sinh, xin lỗi, tôi hôm nay sẽ không nấu cơm. Cậu tự túc đi," anh đều đều nói, sau đó cũng không thèm nhìn tới Hứa Đình Chương một cái, mặc kệ hắn mà trở về phòng của Hứa Càng, đóng cửa chặt chẽ, còn khóa trái.

Ánh hoàng hôn từ cửa sổ sát đất nhuốm vàng sàn gỗ. Hứa Đình Chương ngồi một mình ở phòng khách, trong lòng tràn ngập oán hận. Hiển nhiên là hắn bị vứt bỏ. Hắn chỉ làm một chút chuyện sai trái, liền bị người kia đối xử một cách lạnh lùng... Quá phận quá đáng. Tiết trời ở ngoài ban công tuyệt đẹp như thế, như là đang cười nhạo hắn. Hắn nhìn màn hình TV đen kịt, nhìn lại hình bóng mình, gương mặt đẹp trai đọng lại như tượng đá.

Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, Lục Kiến Huy chẳng qua là một bảo mẫu, lại dám giận dỗi, còn bãi công. Một tên nhà quê, một thằng đàn ông già đầu, hơn nữa tám phần mười chắc chắn là vẫn còn trinh. Một “xử nam” như anh ta lại dám lớn tiếng với hắn, thật là thiếu đánh. Không nên đánh vào mặt anh ta, cũng không cần đánh hai tay làm việc, vậy không bằng lột quần của anh ta đánh nát cái mông, đảm bảo sau này anh ta sẽ ngoan ngoãn như một con mèo con. Trong đầu Hứa Đình Chương tràn ngập những ý nghĩ này, cơ thể hắn đầy mùi rượu, hai mắt lóe lên. Tuy chỉ là nghĩ, bàn tay của hắn lại khẽ vuốt tay vịn sô pha, phảng phất là đang sờ sờ bờ mông căng mẩy của Lục Kiến Huy.

Dù sao cũng là người có lỗi trước, nếu như hắn còn phát tác tính khí cũng là quá thất thố. Được rồi, nhịn người này. Nhưng Hứa Đình Chương vẫn muốn tìm một chỗ để trút giận. Thế là hắn lấy điện thoại di động ra, bấm bấm mấy lần, gọi cho Cao Lâm. Giọng người kia vừa truyền đến, hắn liền lớn tiếng, "Cao Lâm! Cậu nhìn xem người cậu mang đến là người như thế nào! Có để cho người sống hay không, anh ta bãi công!"

Màng tai của Cao Lâm suýt nữa thì bị chọc thủng. Cậu vội thẳng tay cách xa điện thoại khỏi tai mình. "Có chuyện gì vậy? Ai bãi công ?"

Hứa Đình Chương liền kể hết chuyện ngày hôm nay, không đợi cho Cao Lâm mở miệng, lại âm trầm nói, "Tôi biết là tôi sai, không cho cậu nói là tôi sai."

Kỳ thực Cao Lâm không có ý định nói hắn sai, nhưng nghe chính hắn thừa nhận, cậu cũng có không ít kinh ngạc. Tính cách Hứa Đình Chương ngông cuồng đến đâu, cậu là người rõ nhất. Từ trước đến nay người này không bao giờ nhận mình là người có lỗi, hiện tại lại tự động kiểm điểm, quả thực là khó mà tin nổi. Lục Kiến Huy thật có bản lĩnh. Anh lặng yên không một tiếng động mà quyện vào cuộc sống sinh hoạt của Hứa Đình Chương, mềm mại phi thường mà thay đổi hắn. Cao Lâm đối với Lục Kiến Huy càng thêm nể trọng.

Cậu khuyên nhủ, "Nếu biết sai vậy cậu hãy xin lỗi bọn họ, sau này cũng đừng như vậy nữa, có phải tốt hơn không?"

Hứa Đình Chương nghe xong liền tức điên lên. Hắn ầm ầm đấm ghế sô pha, giận dữ rít gào, "Tôi đã xin lỗi, đã xin lỗi rồi! Anh ta không chấp nhận! Thật là không biết điều!"

Cao Lâm cảm thấy chính mình thật đáng thương, cuối tuần vẫn chưa thể nghỉ ngơi mà phải lo chuyện không liên quan tới cậu. Cậu lén lút thở dài, uể oải nói, "Đình Chương, anh Kiến Huy ấy, cậu đừng thật sự coi anh ấy là bảo mẫu.

Anh ấy là cậu ruột của Tiểu Càng, Tiểu Càng họ Hứa, nhưng anh ấy cũng là người của Lục gia. Cậu xem xem, là cậu ruột mà thấy chuyện như vậy có thể không tức sao? Cậu nên cho anh ấy một chút thời gian để nguôi giận."

Nghe vậy, Hứa Đình Chương lặng yên. Nóng ruột là vô dụng, vậy thì chờ mấy ngày vậy. Hắn suy nghĩ một chút, đến độ vầng trán đổ ra một tầng mồ hôi, cổ áo cũng đều là mùi thuốc lá lẫn mùi rượu, định muốn cúp điện thoại đi tắm rửa.

Cao Lâm đột nhiên kêu hắn hai tiếng, "Đúng rồi, Đình Chương, cậu dặn anh Kiến Huy chiều mai đừng đi đâu, tôi mang cho anh ấy ít quần áo."

Hắn dừng động tác kéo cà vạt lại. "Quần áo gì cơ?"

"Tôi thấy mấy bộ quần áo của anh ấy đều đã cũ rồi, vì thế nên chọn mấy bộ cho anh ấy." Điện thoại còn truyền tới tiếng túi ni lông sột soạt, quần áo chắc là ở ngay bên tay cậu.

"Mua quần áo... ?" Tròng mắt Hứa Đình Chương liền lóe lên một tia nham hiểm. Hắn nôn nóng, dùng tay vò vò tóc, giải thích không được thì tức giận trào lên.

Hắn lại thuận tay rót một ly rượu rồi nốc cạn, không hiểu sao liền gào lên, "Cậu làm gì mà lại cho anh ta quần áo? Cậu có hứng thú với anh ta à?! Nói! Quan hệ giữa hai người từ lúc nào mà tốt như vậy? Tôi sao lại không biết! Anh ta là bảo mẫu nhà tôi, là anh vợ của tôi, không cho cậu đối tốt anh ấy!"

Cao Lâm há hốc mồm. Giữa bằng hữu đưa quần áo cũng không phải là cái gì quá mức, hắn sao lại phản ứng như vậy? Cậu một chút cũng không nghĩ rằng Hứa Đình Chương tức cậu, cứ cho rằng là hắn tức Lục Kiến Huy.