Tề Mục lập tức đi thẳng về phía đông, Cổ Hoài Bích sẽ không đi theo cậu, sờ mũi đi về hướng tây, mấy ngày kế tiếp, trừ khi về ngủ lúc tối gặp nhau thì khoảng thời gian khác đều tách nhau ra.
Tề Mục uống xong một ống bổ sung dinh dưỡng, nhíu mày oán giận nói: “Còn không bằng đi mấy hoang tinh có dã thú, ít nhất có thể săn thú ăn một ít thịt, nơi này cái gì cũng, miệng nhạt như nước ốc vậy.”
Cổ Hoài Bích: “Trong cung điện có rất nhiều văn tự cổ đại, tao đã xin trường học máy phiên dịch chữ cổ, đến lúc đó phá dịch nói không chừng sẽ có thu hoạch rất lớn.”
“Mày muốn làm trái tao à?”
“Tao không có ý đó
Cổ Hoài Bích nhìn bộ dáng Tề Mục thở phì phì, thật sự không rõ người này vì sao nhắm vào hắn như thế, mấy ngày nay đều bị Tề Mục châm chọc mỉa mai, là ai cũng sẽ bực, trong lòng hắn giận dữ, tức giận nói: “Mày không muốn ở đây nữa thì xin trường học quay về, ngày nào cũng khịa tao, nếu có lần sau thì dứt khoát đánh một trận, người thua sẽ không được nói chuyện vào ngày tiếp theo.”
“Mày nói cái gì!” Tề Mục thẹn quá hoá giận: “Tao đâu có khịa mày? Rõ ràng là mày ngu.”
“Tao ngu?” Cổ Hoài Bích đứng lên, nắm cổ áo Tề Mục lên: “Tao nhịn mày đã lâu, là Alpha thì đánh một trận.”
“Mày……”
Cổ Hoài Bích cười lạnh một tiếng: “Không phải mày giỏi lắm à? Đừng nói không dám đánh nha? Ở đây không còn ai khác cả, tao không giống mày, mày thua tao cũng sẽ không kể cho người khác.”
Tề Mục đột nhiên cười nói: “Được!” Nói xong, một chân đá ba đường về phía Cổ Hoài Bích.
Cổ Hoài Bích cảm nhận được, đầu tiên nghiêng người né tránh: “Mày cũng chỉ biết mấy trò này của Omega sao?”
Tề Mục lùi lại một cái, thủ xong tư thế nhanh chóng đá chân qua, một tay Cổ Hoài Bích thuận thế kéo lấy chân cậu đá qua, tay còn lại nắm chặt đấm thẳng bề phía bụng của Tề Mục.
“Ư hừ!”
Một chân khác của Tề Mục nhảy lấy đà, hai chân giống như kéo khoá cổ Cổ Hoài Bích lại, hai người té thật mạnh xuống đất. Cú ngã này đập vào cơ quan nào đó, mặt đất chỗ đó đột nhiên biến mất, hai người cùng nhau rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, Tề Mục che đầu tỉnh lại, bên cạnh là Cổ Hoài Bích còn đang hôn mê, sắc mặt cậuc ổ quái đi qua lắc đối phương. Trước khi rơi xuống, vốn dĩ cậu ở bên dưới, nhưng trong lúc rớt xuống Cổ Hoài Bích ôm cậu đổi tư thế, ôm chặt cậu vào trong l*иg ngực.
Cổ Hoài Bích đỏ máu ở sau gáy, Tề Mục lấy ra băng vải và nước sát trùng tùy thân, băng bó đơn giản cho hắn, sau đó mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
Bốn phía đều là bờ tường có hoa văn gợn sóng, sờ lên rất cứng, nhưng lại có một loại trái đông lạnh như đạn Q, loại quả này chưa từng thấy qua trong tài liệu ở tinh tế.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, đen như mực không có một tia ánh sáng, Tề Mục đoán cánh cửa rơi xuống cách nơi này rất xa, nhưng những thứ gợn sóng này đã bảo hộ bọn họ khi họ rơi xuống, nếu không cậu và Cổ Hoài Bích sẽ chết chắc.
Nơi này không lớn, đại khái năm sáu mét vuông, có một hành lang dẫn về phía trước, Tề Mục không tự tiện hành động, ngồi xuống tại chỗ, lẳng lặng chờ Cổ Hoài Bích tỉnh lại.
Người này, tự nhiên bảo vệ cậu làm cái gì? Đều là Alpha, hơn nữa là Alpha đối đầu với nhau, loại chuyện được đối phương bảo hộ như này có thể bị coi là sỉ nhục.
Đại khái nửa giờ sau, Cổ Hoài Bích mới tỉnh lại, hắn sờ thấy băng vải trên đầu, hơi kinh ngạc nhìn Tề Mục: “Cảm ơn.”
Tề Mục đỏ mặt lên, cường ngạnh nói: “Cám ơn cái gì? Không có bản lĩnh thì đừng học người khác làm anh hùng, làm như tao rất yếu cần mày bảo vệ vậy, phiền chết.”
Cổ Hoài Bích đứng lên, nhàn nhạt nói: “Ồ, lần sau mày muốn chết, ta tao sẽ nhìn mày chết.”
Tề Mục nhìn chàng trai đi về phía hành lang, không nói một tiếng đuổi theo, rõ ràng cậu không muốn nói như vậy, nhưng không hạ mình đi cảm ơn đối phương được, mỗi lần nhìn thấy Cổ Hoài Bích, cậu sẽ thốt ra những câu nói móc tàn nhẫn.
Cậu nhớ lại khi còn nhỏ, cậu nhớ rõ bản thân mình rất thích đứa em trai đẹp đẽ này, có thứ gì tốt cũng sẽ cầm đi chia sẻ với hắn, từ sau khi phân hoá giới tính, hai người bọn họ đều thành Alpha đỉnh cấp, cha mẹ hai bên đều rất vui mừng, nhưng kể từ lúc đó, cậu không bao giờ thân thiện với Cổ Hoài Bích nữa.
Cậu nhìn Cổ Hoài Bích từ vui sướиɠ biến thành khó hiểu, lại biến thành lạnh nhạt như hiện giờ, lời giải hòa vĩnh viễn đè trong cổ họng, lần mở miệng tiếp theo, lại là trào phúng lạnh băng.