Tề Mục mở mắt ra, ấn đồng hố báo thức kêu liên tục ở đầu giường, chăn lụa mỏng tuột khỏi thân thể mịn màng của cậu xuống, lộ ra khuôn ngực trắng nõn và một ít cơ bụng.
Hôm nay là ngày khai mạc đại hội thể thao của học viện Mạn Địch, với tư cách là chủ tịch hội học sinh, hôm nay do cậu chủ trì.
Trên đường đi học, các Omega và Beta đều âm thầm nhìn cậu, đương nhiên cũng có người lớn mật, dùng đôi mắt rực lửa khoá lên người cậu.
Tề Mục cao 1m8, vai rộng eo hẹp, bộ vest màu đen cũng không thể che được bờ mông tròn trịa của cậu, lúc đi đường lắc qua lắc lại, cậu hơi khó chịu vì điều này, thân là một Alpha cấp cao, lại có mông cặp mông vểnh hơn cả Omega, cái quái gì không biết!?
Câu bước đến bàn chủ tịch, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, mặt vô cảm nhìn xung quanh.
Quả nhiên, ở cách đó không xa thấy được một chàng trai cao lớn bị mấy Alpha vây xung quanh ——đối thủ một mất một còn của cậu, cũng là Alpha đỉnh cấp - Cổ Hoài Bích.
Chàng trai cao gần 2m, trong đám Alpha cũng coi như kiếm có, bộ vest ấy căn bản không ôm được dáng người của hắn, cơ bắp phồng lên cách quần áo cũng có thể nhìn ra được ,.
Ngược lại với diện mạo thanh tú, lạnh lùng của Tề Mục, thì Cổ Hoài Bích nhìn hung ác hơn, mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt chim ưng có thể khiến người khác sợ hãi khi đối diện.
Hai người nhìn nhau, trong bầu không khí yên tĩnh như xẹt ra tia lửa, cuối cùng vẫn là Tề Mục dời tầm mắt trước, cậu không cần vô duyên vô cớ tức giận với một tên quê mùa như thế.
Hai người tuy đều vì Alpha đỉnh cấp, nhưng khi còn nhỏ đã đối đầu với nhau, thường chế giễu nhau chỉ vì một chút chuyện nhỏ, thậm chí vung tay đánh nhau, nhưng hai người đều ưu tú như nhau, cho nên từ nhỏ đến lớn đều học cùng lớp, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy.
8 giờ sáng, hội thao khai mạc, sau khi Tề Mục đọc xong diễn văn liền vào hậu trường thay quần áo, cậu cũng đăng kí tham gia mấy hạng mục, dù sao cũng là Alpha thể lực siêu cao, điểm trong hội thao gần như đều dựa vào bọn họ cướp lấy.
“Wow, hạng nhất năm nay chắc lại là Cổ Hoài Bích!”
“Tề Mục cũng không tồi, năm nào cũng ôm hạng nhì.”
“Nhưng nếu so sánh thì Cổ Hoài Bích mạnh hơn một chút đúng không? Còn thân cơ bắp kia nữa, tôi cảm thấy nếu hai người ấy lao vào đánh nhau, Cổ Hoài Bích nhất định sẽ thắng lợi!”
Tề Mục lau mồ hôi trên mặt, giận dữ trừng Cổ Hoài Bích một cái, người ta không để ý đến cậu, cậu chỉ có thể bưng một gương mặt nổi giận đùng đùng đi thay quần áo.
Phòng thay đồ, Tề Mục mới vừa thay quần áo xong, thì chân sau Cổ Hoài Bích đã tiến vào, không khí trầm mặc, Tề Mục: “Chạy 100 mét mày không dùng hết sức?”
“Sao lại không? Không phải tao hạng nhất à?”
Tề Mục tức chết rồi, cũng không biết Cổ Hoài Bích làm cái quái gì, lúc chạy 100 mét có thể giữ khoảng cách với vị trí thứ hai và thứ ba, nhưng khi gần tới dây đỏ lại cố ý giảm tốc độ.
Cổ Hoài Bích nghĩ nghĩ, nói: “Nếu mày nói đến chuyện tao giảm tốc độ khi sắp đến đích thì đơn giản tao chỉ sợ chạy nhanh quá sẽ té ngã.”
Câu này nói xong, Tề Mục lại nổi giận, bởi vì khi còn học cấp hai, cậu đã từng lao quá mạnh mà tẽ ngã, lúc ấy còn bị rách quần, điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, mỗi lần nhớ tới hận không thể quay ngược thời gian, cam tâm tình nguyện hạng nhì cũng không muốn té trước mặt mọi người.
Tề Mục chán ghét Cổ Hoài Bích, còn có một nguyên nhân nữa đó chính là đối phương luôn có thể nhắc cậu nhớ tới chuyện quá khứ, khi hai người còn chưa phân hoá, Tề Mục luôn đi theo sau mông hắn, rõ ràng là anh, những lại muốn Cổ Hoài Bích nhường cậu.
Sau khi phân hoá giới tính thứ hai, hai người đều thành Alpha ưu tú, nhưng tin tức tố biểu rằng bọn họ không hoà hợp, ngược lại Tề Mục tràn ngập địch ý với Cổ Hoài Bích, những tháng ngày dính nhau khi còn nhỏ trong mắt cậu đã biến thành quá khứ đáng xấu hổ.
Vài ngày sau hội thao, người hướng dẫn tới tìm Tề Mục và Cổ Hoài Bích.
Hàng năm, tinh tế sẽ chọn ra mười nhân tài từ các trường đại học, tổng cộng là 150 người để đến hoang tinh rèn luyện, có hoang tinh tồn tại mãnh thú, có hoang tinh có nền văn minh cổ đại, người rèn luyện có thể nhận được tài nguyên và lĩnh ngộ những thứ khác.
Tề Mục và Cổ Hoài Bích là những người xuất sắc trong học biện, đương nhiên là những ứng cử viên đầu tiên.
“Cuộc huấn luyện lần này tương đối đặc thù, tinh tế lại phát hiện thêm mấy chục hoang tinh, cho nên chia người rèn luyện ra thành hai người một đội, hai em là bạn đồng hành, được phân đến hoang tinh 57.”
Tề Mục không muốn ở cùng một chỗ với Cổ Hoài Bích, nhưng trước người ngoài cậu tỏ ra là anh em thân thiết, mỉm cười đồng ý.
Chờ giáo viên vừa đi, cậu lập tức không kiên nhẫn xoay người rời đi, Cổ Hoài Bích nhìn bóng dáng của cậu, nhíu nhíu mày, lúc nào hai người mới có thể hoà thuận như lúc đầu?
Ba ngày sau, hai người điều khiển phi thuyền đáp xuống hoang tinh 57.
“Xung quang đều là những toà cung điện, chắc không có con thú dữ to lớn nào.” Cổ Hoài Bích nhìn bốn phía, toàn là gạch ngói đổ nát, phòng tầm mắt ra không có một cọng cỏ nào, cung điện xưa cũ cũng không che giấu được vẻ huy hoàng lúc trước.
Tề Mục hừ lạnh một tiếng: “Còn cần mày nói à? Tao qua đó nhìn xem, mày đừng kéo chân sau tao là được.”