Hồ Mỹ Nạp ngồi trên xe một mình, Cổ Hoài Bích không cùng cô lên xe, mà bật hệ thống điều khiển trí tuệ nhân tạo của ô tô.
Cô ngồi trong một chiếc xe kín, Cổ Hoài Bích thông qua camera để điểu khiển ô to chạy trên đường.
Qua camera, ba người trong biệt thự cũng thấy được tình huống trên đường, tốp năm tốp ba xác sống lắc lư đi trên đường cái, nghe thấy tiếng xe đều chạy như bay đến, tốc độ của bọn nó rõ ràng nhanh hơn trước kia rất nhiều, động tác cũng càng thêm linh hoạt.
Tề Mục: “Bọn nó đang tiến hóa.”
Cổ Hoài Bích nhăn mày, tình thế phát triển càng ngày càng nghiêm trọng.
“Chúng ta có thể tiếu hoá hay không? Ví dụ như có dị năng gì đó?” Cổ Hoài Niên bắt đầu dùng tay tạo các tư thế khác nhau, hy vọng có thể phóng ra vài tia điện chớp chớp.
Tề Mục nhìn Cổ Hoài Niên như một kẻ ngốc, lại dùng ánh mắt dò hỏi Cổ Hoài Bích, Cổ Hoài Bích lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không hiểu được anh mình.
Tề Mục: “Anh đừng thử, thứ này hẳn là virus cùng loại với 《nguy cơ sinh hóa 》, nếu thực sự có dị năng giả thì họ đã sớm đứng ra.”
Cổ Hoài Niên nghĩ đến những xác sống đó có thể biến dị thành bộ dáng gớm giếc như trong giai đoạn sau của nguy cơ sinh hoá, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, sau cơn ớn lạnh chính là sự sợ hãi vô biên, tố chất co thể của y không ao, thể dục hàng năm không đạt tiêu chuẩn, nếu gặp phải xác sống chắc chắn sẽ bay màu trong giây lát.
Y chuyển ánh mắt lên người em trai cao lớn cường tráng, không chút khách khí nói: “Tao là anh mày, đến lúc đó nếu có xác sống, mày phải bảo vệ tao, biết không?”
Cổ Hoài Bích không để ý đến y, Cổ Hoài Niên lại nhìn về phía Tề Mục, nam sinh nhỏ này nương khí, lại là người yêu của Cổ Hoài Bích, y đã gây sự cới em trai từ bé, đến lúc đó nếu là có nguy hiểm, nói không chừng đứa em này sẽ vứt bỏ y sau đó đi cứu tên người ngoài này!
Cổ Hoài Niên càng nghĩ càng sốt ruột, giận dữ trừng mắt nhìn Tề Mục một cái: “Có nguy hiểm phải bảo vệ tao biết không?”
Tề Mục:?
“Y thật sự là người anh yêu quý em trai ở thế giới ma pháp sao? Hơn nữa cho dù là tính tình của An Niệm cũng đâu có giống vậy?” Tề Mục dò hỏi hệ thống ở trong đầu.
Hệ thống: “Linh hồn giống nhau, nhưng tính cách nhân vật sẽ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh mà khác nhau.”
Biệt thự của Cổ Hoài Niên và nhà của Hồ Mỹ Nạp cách nhau khá xa, một cái ở phía đông thành phố, một cái ở phía tây thành phố, trên đường đi còn phải qua một cây cầu lớn.
Hồ Mỹ Nạp ở trên xe lo lắng hãi hùng gần một giờ, khi chạy đến đầu cầu nhịn không được tuyệt vọng khóc lớn ở trong xe, chỉ thấy lối vào cầu bị mấy chục chiếc báo hỏng ô tô lấp kín, nơi đó có không ít người vì xảy ra tai nạn xe cộ mà muốn đổi xe, phía xa xa có thể nhìn thấy có không ít xác ống bò trên nóc xe qua đây.
Lúc này Hồ Mỹ Nạp lái xe lại đây tựa như một con dê béo đưa đến miệng hổ, người còn sống thấy cô có xe, thừa dịp cô còn chưa kịp quay đầu xông tới muốn cướp xe.
Cổ Hoài Bích nhìn thấy một màn này qua camera thập phần quyết đoán, ngay lập tức điều khiển xe nhanh chóng rời đi.
Hồ Mỹ Nạp một bên khóc một bên hỏi: “Vì sao những người này đuổi không kịp còn dính theo chứ?”
Cổ Hoài Bích lạnh lùng: “Bọn họ không phải đuổi theo xe, mà là đang chạy trốn.”
Hồ Mỹ Nạp nhìn qua kính xe, kinh ngạc bịt kín miệng,đằng sau đám người đuổi theo xe còn có vài chấm nhỏ, mấy chấm nhỏ đó di chuyển với tốc độ cực nhanh, khi mấy chấm nhỏ đó càng rõ ràng, thì người chạy theo sau xe cũng càng ngày càng ít.
“Phanh!” Một con xác sống lấy tốc độ kinh người đuổi kịp xe của Hồ Mỹ Nạp, hơn nữa còn nhảy tới nóc của ô tô.
Trái tim của ba người ở phòng điều khiển như thắt lại, Cổ Hoài Bích điều khiển xe quẹo qua quẹo lại lắc lư thân xe, cố gắng ném xác sống xuống đất.
“Phanh! Phanh!”
Xác sống dùng nắm đấm muốn đập thủng nắp xe, sắp đập được thì bị ô tô hất văng té xuống đường đứt đầu, không thể bò dậy.
Hồ Mỹ Nạp thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng bản thân tránh được một kiếp, nhưng giây tiếp theo, qua kính xe cô thấy được hai xác ống đang đuổi theo không bỏ.
Cuối cùng, ba người nhìn thấy hai con xác sống ấy xé toạc nóc xe, chui vào cắn chết Hồ Mỹ Nạp, cảnh tượng quá máu me, Cổ Hoài Bích trực tiếp tắt camera.
Cổ Hoài Niên nuốt nuốt nước miếng, cả người nhũn ra ngồi ở trên ghế, người một giờ trước còn sống sờ sờ trước mặt mình liền bị xác ống ăn như thế, sao y có thể tiếp thu được?
Tề Mục cảm thấy may mắn vì Cổ Hoài Bích không đi theo, trước ảnh tượng kinh khủng ấy, cậu không ôm Cổ Hoài Bích khóc sướt mướt, mà bình tĩnh phân tích: “Tốc độ và khả năng bậy nhảy của mấy con xác sống này thật kinh người, hon nữa nhìn bộ dáng của bọn nó, so với xác sống bình thường thì đen và hư hỏng hơn, tám chín phần là bọn nó tiến hoá theo thời gian.”
Cổ Hoài Bích gật gật đầu, nói: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi mất đi tín hiệu, tôi đã liên lạc với ba me, bọn họ đang ở nhà cũ ở thủ đô.”
Cổ Hoài Niên vùi mừng khôn xiết nói: “Vậy còn chần chờ gì nữa? Mau lái máy bay qua đó.”
“Nhiên liệu trên máy bay không đủ.” Cổ Hoài Bích ảo não nói: “Nó là máy bay trước đây ba mẹ dùng để đi vòng quanh thế giới, lúc họ tới thăm tôi thì vì nhiên liệu không đủ mà đổi máy bay với tôi, còn dặn dò tôi nhớ đi mua nhiên liệu, nhưng lúc đó tôi không được lái nên…… quên mất.”
Tề Mục nhịn không được phun tào trong lòng: Vậy thì phải nhân lúc xác sống còn chưa hung hăng ngang ngược như vậy đi sân bay mua nhiên liệu chứ, hiện tại xác sống đều biến dị không khác siêu nhân là mấy, giờ lấy mạng đi sân bay mua nhiên liệu à?
“Không phải nhà anh cũng có nhiên liệu cho máy bay à?”
Cổ Hoài Niên nhớ ra khi y vừa dọn vào biệt thự, cha mẹ cũng dặn dò y đi mua nhiên liệu, tuy nhiên hình như y mải mê mua váy nên quên mất.
“……”
Cổ Hoài Bích: “Đừng nói anh cũng quên mua nhá?”
Cổ Hoài Niên: “…… Mày còn nhớ không rõ thì tao sao có thể nhớ rõ được?”
Tề Mục cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Mua nhiên liệu là cần hai người tự mình đến sân bay mua à?”
Anh em hai người: “Không cần, chỉ cần gọi điện thoại sau đó cung cấp thông tin liên quan là được.”
“Việc bé xíu vậy mà hai người cũng lười!” Tề Mục tức chết rồi, hiện tại cậu không có năng lực gì cả, chỉ muốn cùng Cổ Hoài Bích nhanh bay đến căn cứ ở thủ đô bình an sống hết một đời.
Tề Mục: “Hiện tại trên máy bay còn bao nhiêu nhiên liệu?”
Cổ Hoài Bích: “Chắc là chỉ có thể bay từ đây đến sân bay.”
Độ nguy hiểm đi đến sân bay lấy dầu có thể nói là 50:50, vận khí tốt, thì sân bay không có ai, tất cả người sống đều ngồi máy bay đến noi khác vào ngày mạt thế bùng nổ, vận khí không tốt, toàn sân bay đều là “Người”, nhưng Tề Mục không nghĩ rằng nơi nào có thể có xác sống tồn tại bảy ngày trở nên mà vẫn có nhiều người còn sống được.
Ngay lúc ba người đang phát sầu, tiếng máy fax trong phòng điều khiển vang lên.
Trong khi các phương tiện liên lạc hiện đại bị phá hư, thì phương tiện liên lạc tương đối cổ xưa lại phát huy tác dụng.
Bản fax do cha mẹ Cổ gia gửi đến, bọn họ tóm tắt một chút hình huống trước mắt của thủ đô, khi mạt thế đến thì đại vị họ có được nhờ tiền bạc đã không còn nữa, hiện tại đang ở trong một biệt thự nhỏ mua trước đó, vì nhã cũ đã bị người khác chiếm đoạt. Trừ cái đó ra, bọn họ hy vọng hai người con trước khi tới thủ đô, có thể đi thu thập một út vật tư, hiện tại vật tư ở thủ đô đã bị chính phủ là một ít thế lực chiếm lĩnh, đồ ăn bọn họ giấu đi không nhiều lắm, khả năng chỉ có thể kiên trì được nửa tháng.
Sắc mặt Cổ Hoài Bích khó coi, nhà bọn họ có tiền, trước nay không tham dự vào hoạt động ở mảnh đất xám, cũng không giống mấy phú thương khác trộm tàng trữ súng ống, kết quả sau khi mạt thế đến, liền biến thành kẻ dễ bị ức hϊếp.
Đồ ăn của cha mẹ mà cũng phải trộm giấu đi, xem ra ngày tháng ở thủ đô cũng không quá dễ dàng.
Cổ Hoài Bích: “Chúng ta đi thu thập vật tư, đến lúc đó nó chắc sẽ trở thành điều kiện để vào thành.”
Rốt cuộc một chiếc máy bay đáp xuống thủ đo, muốn người khác không phát hiện căn bản là không có khả năng.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, hiện tại mọi người có hai nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất là thu thập vật tư, ít nhất phải lấp đầy một trong 3 phòng ngủ trên máy bay, hai là đi sân bay tìm nhiên liệu.
Cổ Hoài Niên nhìn ba siêu xe ở gara, không cam lòng nói: “Sao chiếc máy bay lại kén chọn như thế? Dùng xăng bình thường không được sao?”
Cổ Hoài Bích yên lặng lui hai bước: “Anh muốn chết thì đừng mang theo bọn này.”