Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Song Tính Mỹ Nhân Cứu Vớt Ngựa Giống Lão Công

Chương 59: Thuận lí thành chương vào nhà ca ca ở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Tề Mục và Cổ Hoài Bích quay lại đã là tiết thứ ba, các bạn học sôi nổi nhìn qua, nhưng vì có giáo viên mà không dám có động tác lớn, cổ Lục Miểu Kiểu sắp vặn gãy, nhanh chóng dùng điện thoại gửi tin nhắn hỏi bạn trai xem như thế nào.

Cổ Hoài Bích nghĩ đến bộ dạng Tề Mục đáng thương vô cùng rúc vào trong l*иg ngực của mình, trong lòng mềm nhũn, nhắn lại cô: “Không có việc gì, không cần hỏi nhiều.”

Bắt đầu vào học không bao lâu, Cổ Hoài Bích liền bắt đầu mơ màng sắp ngủ, tiết này là Ngữ Văn, giáo viên giải bài như niệm kinh, hắn là sinh viên thể dục, điểm văn hóa yêu cầu không cao, trực tiếp nằm ngủ trên bàn, chờ đến khi tỉnh lại đã tan học buổi sáng.

Trong phòng học, mọi người đã đi về, chỉ còn lại bạn gái chờ đợi mình mình cùng nhau ra cổng trường và…… bạn cùng bàn nhìn mình.

?

“Sao cậu còn chưa đi?” Cổ Hoài Bích hỏi.

Tề Mục cười cười: “Buổi trưa tớ không về nhà.”

Cổ Hoài Bích tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, dĩ vãng hắn tan học đã đi luôn, cũng không biết tan học buổi sáng Tề Mục đều không trở về nhà.

Lục Miểu Miểu chủ động khoác tay Cổ Hoài Bích, nói hẹn gặp lại với Tề Mụ rồi hai người cùng nhau ra khỏi phòng học.

“Hừ!” Tề Mục vừa chua vừa tức, xem sau này cậu xử lý Cổ Hoài Bích thế nào!

Qua nhiều thế giới như thế, đây là lần đầu tiên cậu gặp tình huống Cổ Hoài Bích thân mật với người khác.

Buổi chiều cũng không có cái gì đặc biệt, năm phút trước tan học, Tề Mục nhỏ giọng hỏi Cổ Hoài Bích có thể đưa cậu về nhà không.

“Gần đây, có người rất dữ tợn đến nhà tớ thúc giục trả nợ, tớ sợ lắm, chỉ cần cậu đưa tớ vào trong phòng là được! Cảm ơn vạn phần!”

Cổ Hoài Bích nhíu mày, không nghĩ tới tình huống trong nhà Tề Mục không xong như thế, thân là bạn ngồi cùng bàn hắn tất nhiên không thể từ chối, tan học, hắn chào hỏi với bạn gái, sau đó một trước một sau cùng Tề Mục rời khỏi trường học.

Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện, Cổ Hoài Bích không biết nên nói cái gì, còn Tề Mục thì cúi đầu giả bộ làm tiểu đáng thương.

Bọn họ rẽ trái rẽ phải dừng trước một đống nhà cửa cũ kĩ, rách nát, Cổ Hoài Bích nhíu mày nhìn đống nhà cửa thoạt nhìn sắp sụp đến nơi nay, mẹ nó nơi này thật sự có thể ở được sao?

Cho dù không thể tin được, hắn vẫn đi theo Tề Mục từng bước một lên lầu.

Cửa nhà Tề Mục không có người, xem ra bọn đòi nợ hôm nay không có tới.

Cậu dùng chìa khóa mở cửa ra, quay đầu nói lời cám ơn Cổ Hoài Bích: “Cảm ơn ca ca! Quay về sớm một chút, trên đường cẩn thận!”

“……” Cổ Hoài Bích nghĩ thầm cậu một đứa con trai đừng kêu tôi là ca ca, nhưng nhìn đến nụ cười tươi tắn, rạng rỡ của đối phương, vẫn nuốt những lời đó vào.

Hắn quay đầu rời đi, nhưng sau một giây lại nghe được tiếng nam sinh kinh sợ hét lên!

Cổ Hoài Bích lập tức xoay người nhìn về phía cửa còn chưa đóng lại, phát hiện bên trong có ba tên đàn ông to lớn đang bắt lấy Tề Mục, trong miệng còn nói các lời vũ nhục.

“Mau trả tiền, đừng tưởng rằng cha mày mất thì không cần trả tiền.”

“Đại ca, vô nghĩa với nó làm gì? Một học sinh như nó đào đâu ra tiền? Tấm tắc, trước kia sao không phát hiện nó lớn lên nhìn cũng được? Bán vào nơi kia hẳn cũng được mấy đồng đi?”

“Tên ma cờ bạc kia không phải nói đứa con tạp chủng của hắn thân thể không giống người bình thường sao? Chúng ta cởϊ qυầи nó nhìn xem, nếu là sự thật, giá ít nhất có thể gấp bốn năm lần!”

Ba người nói xong liền muốn cởϊ qυầи Tề Mục, đúng lúc này, một tiếng rống từ cửa truyền đến.

“Dừng tay!”

Ba người nhìn lại, chỉ thấy một nam sinh cao lớn mặc đồng phục, khuôn mặt tối sầm nhìn bọn họ: “ Mẹ nó, mấy người làm cái gì?”

Người cao nhất trong ba người phun một ngụm nước miếng, mắng: “Liên quan cái rắm gì đến mày! Đồ con nít mau lăn cho tao, chuyện của người lớn sao mày có thể quản được!”

“Chuyện của mày, tao không muốn quản, nhưng cậu ấy là bạn của tao, chuyện của cậu, tao muốn xen vào.”

Người đàn ông cao lớn chưa từng bị học sinh cấp 3 khıêυ khí©h bao giờ, lập tức buông tay kiềm chế Tề Mục, xoay người xông tới muốn đánh nhau với Cổ Hoài Bích.

“Không cần! Ca ca chạy mau!” Tề Mục dùng sức giãy giụa, cậu bị đánh không sao, nhưng ca ca không thể bị thương!

Một màn trong giây tiếp theo làm ba người đều cảm thấy khϊếp sợ, khi người đàn ông xông tới, Cổ Hoài Bích trực tiếp nâng chân lên đá một cái, vóc dáng cao ngã oạch trên mặt đất, ôm bụng thở dốc.

Mẹ nó, tên nhóc này ăn gì lớn lên? Gã cảm giác lục phủ ngũ tạng đều rối loạn, vừa nãy hình như gã còn nghe được tiếng xương cốt gãy cụp, sợ xương sườn bị đá gãy nát.

Không có dị năng trong thế giới mạt thế , thể lực và sức chiến đấu vượt qua người bình thường của Cổ Hoài Bích chính là bàn tay vàng của hắn, cho dù gọi tới một đội binh lính được huấn luyện kĩ càng, phỏng chừng cũng đánh không lại ngựa giống có buff thêm.

Ba tên lưu manh này tự nhiên không phải là đối thủ của Cổ Hoài Bích, chỉ ba quyền đã bị hắn tấu đến mức chỉ có thể nâng nhau rời đi.

Người đàn ông cao lớn khi rời đi còn không quên cảnh cáo: " Mày chờ đó, mày bảo vệ được nó nhất thời, chứ không được cả đời đâu, .một ngày nào đó ông đây sẽ bắt được nó lúc ở một mình!” Đến lúc đó gã nhất định biến tên nhóc ấy thành ngoạn vật chỉ có thể mua vui cho mọi người!

“Khụ khụ, cám ơn ca ca.” Tề Mục đứng lên, cảm kích nhìn hắn: “Nếu không có cậu, nói không chừng ngày mai tớ sẽ không thể đi học.”

“Nơi ở của cậu không an toàn, cha mẹ cậu đâu?” Cha mẹ sao có thể để con cái một mì hd đối mặt với những thứ này?

“Hai năm trước, mẹ đã mất. Một tuần trước, ba cũng bị tai nạn xe cộ mà chết.”

“Xin lỗi.” Một tuần trước Tề Mục xin nghỉ, không tới đi học, hóa ra là tự mình lo liệu hậu sự cho cha.

“Không quan hệ.” Tề Mục cười cười: “Ba tớ cũng không phải người tốt lành gì, ông ấy chết... Tớ cũng không khổ sở lắm.”

“Cậu tới nhà tớ ở đi.” Cổ Hoài Bích nói: “Bọn họ có khả năng sẽ còn tiếp tục đến tìm cậu gây phiền toái, vì an toàn, cậu nên tới nhà tớ ở.”

“Có, có thể sao? Cô chú đồng ý sao?”

“Cha mẹ tớ không ở trong thành phố, trong nhà chỉ có một mình tớ, cậu không cần sợ hãi.”

“Được! Cảm ơn ca ca!”

Cổ Hoài Bích trầm mặc một chút, nhắc nhở nói: “Cậu không cần kêu tớ là ca ca……”

Tề Mục cúi đầu, ngữ khí rầu rĩ: “Cậu cũng cảm thấy con trai kêu một người con trai khác là ca ca nghe thật ghê tởm phải không? Nhưng mà từ nhỏ tớ đã mơ có một người ca ca bảo vệ tớ, cậu giúp tớ nhiều như vậy, mang lại cho tớ cảm giác an toàn chưa từng có, tớ nhịn không được.... Được rồi, sau này tớ sẽ không kêu nữa, thực xin lỗi, ca... Cổ Hoài Bích.”

Cổ Hoài Bích đã chạy gần tới cửa, hắn nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “Không có việc gì, cậu muốn gọi thì gọi, là tớ suy xét không chu đáo, đi, tới nhà tớ.”

Ở phía sau hắn nhìn không thấy, Tề Mục lộ ra một nụ cười thực hiện được mục đích: “Vâng ca ca!”

Nhà của Cổ Hoài Bích một biệt thự trong một khu xa hoa, đắt tiền, Tề Mục biểu hiện rõ cái gì kêu là chưa hiểu việc đời, hai mắt cứ ngó tới ngó lui, xem xét hết thảy xung quanh.

“Nhà của ca ca thật khí phách nha ~”

Vốn cảm thấy hoa cỏ tranh trí trong nhà diễm tục - Cổ Hoài Bích đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên tốt đẹp, khóe miệng cong lên: “Tạm thôi, cậu thích thì được.”

“Thích chứ, thích ca ca nhất.”

?

Cổ Hoài Bích chỉ coi như cậu nói lầm.

Cha mẹ không ở, nhà của Cổ Hoài Bích ngoại trừ một con mèo trắng cũng chỉ có dì giúp việc tới nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh.

Dì ấy thể hiện ra nhiệt tình cực lớn dành cho Tề Mục, sau khi biết Tề Mục sẽ ở lại biệt thự càng cao hứng mười phần.

“Ông bà chủ nếu biết thiếu gia có bạn nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Trừ cái này ra, Cổ Hoài Bích nhìn con mèo trắng thấy Tề Mục liền ra sức dính người ta, rõ ràng đối với hắn vừa hung dữ vừa nóng nảy, sao đối mặt Tề Mục lại mềm thành một đống bánh mèo?

“Trân châu trắng, lại đây.”

Mèo trắng không thèm để ý tới, thậm chí còn lộ ra cái bụng mềm mại của mình cho Tề Mục.

“……” Mặt mũi của Cổ Hoài Bích sắp không nhịn được.

Tề Mục ôm mèo đến gần Cổ Hoài Bích: “Ca ca, cho cậu.”

“Thôi, nó thích cậu, thì cậu ôm đi.” Hắn tranh sủng với Tề Mục làm gì.

Ăn cơm chiều xong, Tề Mục vuốt cái bụng lần đầu tiên ăn no căng, đôi mắt bỗng nhiên đỏ: “Cảm ơn ca ca ~ đây là lần đầu tiên tớ ,tớ ăn ngon lại còn no như thế, tớ sẽ báo đáp cậu.”

Cổ Hoài Bích cũng không biết nên an ủi cậu, chỉ có thể máy móc nói: “Không cần, không cần.”

“Tớ…… Tớ sẽ báo đáp ca ca.” Tề Mục cắn cắn môi, như là hạ quyết tâm gì đó rồi.

----------------

Máy tính hư rồi, đang sửa. Edit bằng điện thoại chậm rì luôn :<<<
« Chương TrướcChương Tiếp »