Ngày hôm sau, Tề Mục đeo cặp sách lên, thay đổi hình tượng cúi đầu co rúm, ngẩng đầu bước vào phòng học.
Các bạn học nghị luận sôi nổi, đều đang suy đoán nam sinh đáng yêu mới tới là, cho đến khi cậu ngồi xuống chỗ của mình.
Cổ Hoài Bích trước nay không bao giờ liếc con mắt qua xem bạn cùng bàn, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở bạn nam này: “Chỗ này đã có người ngồi.”
Tề Mục nghi hoặc hỏi: “Ai cơ?” Đây không phải là chỗ của cậu sao?
“Tề Mục, bạn học trong lớp chúng ta. Cậu mới chuyển tới thì nhờ giáo viên sắp xếp cho một chỗ.”
“Tớ chính là Tề Mục nha.”
Cổ Hoài Bích nghiêm túc nhìn Tề Mục một cái, tìm được bóng dáng nắp mồi trước kia, hắn có chút không thể tin được: “Không nghĩ tới cậu thay đổi kiểu tóc khác trông khá là ok.”
Tề Mục đã vứt bỏ cái kính đen kiểu cũ, bởi vì cậu căn bản không bị cận thị, sở dĩ đeo nó cũng chỉ vì sợ có khác làng chơi nào đó coi trọng mình.
Tề Mục cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn ca ca đã khích lệ.”
Cổ Hoài Bích:???? Đầu óc của cậu không phải bị đâm hỏng rồi đi?
Hệ thống: “Ngựa giống cảm thấy chán ghét, độ hảo cảm giảm 5, trước mắt độ hảo cảm là 10.”
Thế mà còn có độ hảo cảm, nhưng ông xã lại chán ghét cậu? Tề Mục nở một nụ cười, xem nên chỉnh chết hắn như thế nào, rèn luyện qua mấy thế giới, hiện tại cậu là trà xanh giỏi nhất.
Lớp học yên tĩnh, mọi người đều đang nghe giáo viên giảng bài, chỉ có Tề Mục đang nhận tin tức từ hệ thống.
Cổ Hoài Bích có bạn gái hẹn hò được nửa năm, hoa khôi lớp Lục Miểu Miểu, hai người gắn bó keo sơn, Lục Miểu Miểu cũng là người đầu tiên trong hậu cung của Cổ Hoài Bích.
Dù sao không biết ngày nào đó mạt thế mới xảy ra, trước đó cậu có thể chơi một trận tiểu tam thượng vị, đoạt bạn trai của người khác, cậu còn chưa thử qua bao giờ.
Vừa tan học, Lục Miểu Miểu liền chạy đến chỗ bọn họ, ngồi lên đùi của Cổ Hoài Bích trước mặt Tề Mục.
!!!!!
Tề Mục: Tôi nhịn.
Tề Mục vốn dĩ chính là người bị xem nhẹ, cho dù biến đẹp, cũng chỉ là một tiểu trong suốt không cay mắt.
Hiện tại cậu trở thành đề tài để Lục Miểu Miểu và Cổ Hoài Bích nói chuyện phiếm.
Lục Miểu Miểu: “Hoài Bích, cậu giúp tớ hỏi một chút, Tề Mục sao đột nhiên biến thành như vậy?”
Cổ Hoài Bích nhìn bạn gái: “Sao cậu không tự hỏi?”
“Ai nha, người ta sợ hãi mà, trước kia cậu ấy âm u, tớ không dám ~”
Cổ Hoài Bích nghĩ cũng đúng, quay đầu vừa định hỏi Tề Mục, liền thấy đôi mắt nam sinh đỏ hoe, cố gắng chịu đựng không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn nhỏ tích táp lên mặt bàn.
“Hức…… Tớ……” Giọng cậu khàn khàn, nhìn thoáng qua đôi nam nữ rồi chạy ra khỏi phòng học.
“Chuyện gì xảy ra với Tề Mục vậy?”
“Không biết, vừa nãy còn tốt, hình như là Lục Miểu Miểu ngồi qua nói gì đó cậu ấy liền khóc.”
“Oa, Lục Miểu Miểu bắt nạt người khác sao? Tề Mục tuy rằng tương đối tách biệt nhưng cậu ấy cũng không thể làm như vậy đi?”
Trong lớp, người người bàn tán làm Lục Miểu Miểu không chỗ dung thân, Cổ Hoài Bích đứng lên: “Tớ đi xem một chút.”
Dù sao cũng là bạn gái của mình gặp phải vấn đề, thân là bạn trai hắn chắc chắn cần đi xử lý.
Cổ Hoài Bích tìm được Tề Mục trong WC lầu 1, phòng học ở lầu 1 chỉ có khi kiểm tra mới sử dụng, WC cũng có ít người tới.
“Cậu sao…… Đột nhiên lại khóc.” Cổ Hoài Bích còn chưa bao giờ gặp qua đứa con trai này một câu không nói liền đột nhiên khóc thành tiếng, rốt cuộc cũng không có ai bắt nạt cậu.
“Không liên quan đến Miểu Miểu, là chính tớ quá mẫn cảm……” Tề Mục ôm chân ngồi xổm trên mặt đất, cằm để trên đầu gối, mang theo tiếng khóc nức nở chậm rãi nói: “Tớ, nhà tớ không tốt lắm, bởi vì không phải con ruột của ba, nên ông ấy luôn muốn đưa tớ cho những người khác… chơi, tớ sợ hãi, cho nên luôn dùng tóc và mắt kính che mặt. Nghe thấy Miểu Miểu muốn hỏi tớ, tớ liền nghĩ đến chuyện trước kia, liền muốn khóc. Thực xin lôi ca ca, làm cậu phiền toái rồi, tớ sẽ trở lại giải thích với các bạn học, chuyện không liên quan đến cậu và Miểu Miểu.”
Những lời nói ấy làm Cổ Hoài Bích cảm thấy bản thân đáng giận mười phần, hắn vô cùng xin lỗi, áy náy nói: “Xin lỗi nhiều, tớ không biết, cần vào học, chúng ta đi về trước đi?”
Tề Mục lắc đầu: “Tớ, tớ không muốn trở về, vừa nãy mọi người đều nhìn thấy tớ chạy ra, tớ muốn yên tĩnh ở chỗ này một lúc, ca ca có thể ở cạnh tớ không?”
Cậu co mình trong một góc nhỏ, thoạt nhìn cô độc lại đáng thương, Cổ Hoài Bích bởi vì cảm thấy bản thân hổ thẹn với Tề Mục, gật đầu đáp ứng ở cạnh cậu
“Ca ca, cậu thoạt nhìn thật rắn chắc, tớ có thể dựa vào trong khuỷu tay của cậu không?”
Cổ Hoài Bích sửng sốt, Tề Mục vội vàng giải thích: “Tớ…… Tớ chưa từng được ôm bao giờ, tớ nhìn thấy khi còn nhỏ người khác được thường xuyên ôm vào l*иg ngực…Nên muốn thử xem.”
Thật đáng thương……
Cổ Hoài Bích không quá tự nhiên danh hai tay ra:“Vậy cậu lại đây dựa vào đi, chỉ một tiết thôi.”
“Cảm ơn ca ca!” Tề Mục lộ ra một nụ cười kèm theo nước mắt, vui vẻ đứng lên đi đến bên cạnh hắn, giống thỏ con đào hang chui đầu vào.
“Ách.” Cổ Hoài Bích bị đâm cho kêu lên một tiếng, không nghĩ tới người này nhỏ nhắn, mà sức lực lại không nhỏ.
“Mùi hương trên người ca ca thật thơm ~”
?
Sắc mặt Cổ Hoài Bích cổ quái, còn không kịp nghĩ nhiều, lại nghe được Tề Mục dùng giọng nói đáng thương vô nói: “Thực xin lỗi ca ca, mạo phạm đến cậu, lần sau tớ nhất định sẽ chú ý!”
Được rồi……
-------------------------
Phần xưng hô Mị hơi phân vân, cùng lớp thế quái nào Tề Mục lại gọi Cổ Hoài Bích là ca ca, gọi Miểu Miểu là tỷ????? Ca Ca thì Mị giữ lại, chứ tỷ thì bỏ. Mị không đổi Ca Ca thành anh trai vì Mị thích ca ca hơn ấy nhưng làm nũng vậy. Mà giữ ca ca mà cho hai người đó xưng cậu- tớ có ổn không nhỉ??? AAAAA, chẳng biết đâu