Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Song Tính Mỹ Nhân Cứu Vớt Ngựa Giống Lão Công

Chương 48-1: Công chúa người cá và tộc nhân lên bờ. Tìm chồng cho công chúa mệt mỏi quá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người Hải tộc nổi tiếng trên đại lục về tiếng hát và đuôi cá, những nam nhân sau khi nghe qua tiếng hát của các nàng đều nhịn không được đi xuống biển và bị chết đuối một cách dã man sau một đêm xuân với bọn họ.

Hải tộc không có nam nhân, để sinh con đẻ cái chỉ có thể câu dẫn nhân loại trên bờ, bởi vì các nàng không thể xác định bản thân có thụ thai được hay không, cho nên chỉ sau khi lộ bụng mới dừng lại loại câu dẫn không có tính người này.

Trong phạm vi lãnh thổ mười cây số của Hải tộc không có một bóng người, nhưng vẫn có nam nhân bị mê hoặc xuống biển mỗi ngày.

Lúc này Cổ Hoài Bích và Tề Mục đang đứng trên mũi thuyền, không biết từ khi nào xung quanh thân thuyền đã che kín sương mù dày đặc, bọn họ sợ va phải đá ngầm, nên dừng thuyền để nó trôi theo dòng nước.

“Đám sương mù này không đơn giản.”

Nếu là sương mù bình thường thì chúng nó sẽ không tuỳ ý mở rộng.

Quả nhiên, sương mù dày đặc dần tan biến, trên mặt biển có rất nhiều đá ngầm, trên mỗi một khối đá ngầm đều có một người cá, các nàng đang toàn lực biểu diễn, hấp dẫn con mồi lên đá ngầm của mình để giao phối.

Các người cá hát nguyên một buổi sáng, cũng không thấy các nam nhân trên thuyền đi xuống, trong lúc nhất thời mọi người đều ngừng ca, dùng ngôn ngữ kỳ lạ để giao lưu.

Hai người biết bài hát này vẫn chưa kết thúc, không lâu sau, trên mặt nước xuất hiện một khối đá ngầm lớn hơn nữa, có hình dạng như một vỏ sò, có lẽ cái đó vốn là một vỏ sò khổng lồ, trong đó có một người cá xinh đẹp đang nằm, tóc nàng dài đến eo, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai màu hồng, vυ" no đủ, hai cái vỏ sò vừa vặn che lại đầṳ ѵú.

Nàng rõ ràng chính là vua ở đây, sau khi nàng xuất hiện, tất cả người cá xung quanh đều hạ thấp người xuống.

Giọng nói của công chúa người cá rất kỳ ảo và êm tai, nàng cười nói: “Ngươi cuối cùng cũng tới…… Ta đợi một ngàn năm, cuối cùng cũng chờ được nhân loại không bị mị hoặc bởi tiếng hát của tộc nhân chúng ta.”

Tề Mục nhịn không được *phun tào*: “Lão công ngươi có thể chất đặc biệt gì, ngoại trừ chính thê tương đối nhỏ tuổi là ta, tiểu tam tiểu tứ sao đều là mấy lão yêu bà hơn mấy trăm, mấy ngàn tuổi a?”

( Chắc có lẽ mọi người thấy từ này nhiều rồi nhưng vẫn chưa rõ nghĩa :>> thì Phun tào hay còn gọi là thổ tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. Nghĩa trên mặt chữ của từ này là "nôn vào bát người ta", nghĩa rộng là quở trách không cho người ta mặt mũi, giáp mặt vạch trần.

Phun tào trong mấy truyện thường là những câu nói lại nhải kiểu như chửi, dạng độc mềm độc miệng.

Phun tào có nguồn gốc từ "Truất xú" trong tiếng Mân Nam, lúc trước không có chữ viết tương ứng trong chữ Hán nên theo âm đọc "thuh-tshàu" mà được viết thành "Thổ tào, thác xú hoặc thuh xú" có âm Hán Việt là thổ tào.)

Cổ Hoài Bích cũng không nghĩ ra, hắn hiện tại mỗi ngày bị Tề Mục ảnh hưởng, đối với mấy nữ nhân lớn tuổi hơn hắn mấy chục lần còn muốn gả cho hắn đều tràn ngập phản cảm.

Mặt biển yên tĩnh quá mức, những lời nghi hoặc của Tề Mục bị mọi người nghe thấy rõ ràng, lập tức tất cả các người cá đều sợ ngây người, các nàng đi theo công chúa nhiều năm, lần đầu nghe được công chúa bị gọi là lão yêu bà.

Công chúa người cá hiển nhiên là người đã gặp qua sóng to gió lớn, nàng không có một tia tức giận, ngược lại vuốt ve thân thể của mình: “Ngươi nói đúng, nhưng…… Năm tháng cũng không lưu lại dấu vết trên người ta, là hắn sinh quá muộn, ta sớm đã nhận được ý chỉ của thần ở đây chờ hắn cùng ta kết hợp sinh con.”

Tề Mục: “Kết hợp là hoạt động vĩ đại nhất trong cuộc đời khi hai người gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau sau đó mới tiến hành; chứ không phải nghe theo ý chỉ chó má của thần gì đó mà lãng phí thanh xuân chờ đợi một người không biết có tồn tại hay không.”

Công chúa không phủ nhận lời cậu nói, mà tiếp tục nói: “Mọi người gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau cũng là do thần quyết định.”

Tề Mục: “Phải không? Vậy hiện tại hắn ở bên ta cũng do thần quyết định sao?”

Công chúa cau mày: “Không, ngươi là đặc thù, ngươi vốn không nên tiếp tục tồn tại, ngươi căn bản không nên ở bên hắn.”

Cổ Hoài Bích sau khi nghe xong nàng nói xong câu đó liền ném một tia sét qua, tốc độ quá nhanh, mọi người đều không phản ứng kịp, thì công chúa kiên cường này đã ăn một kích.

“Ý chỉ của thần kêu ngươi ở đây chờ ta, là chờ ta cưới ngươi hay chờ ta đến gϊếŧ ngươi?” Cổ Hoài Bích lạnh lùng nhìn nàng: “Nói chuyện chú ý từ ngữ, ta sẽ không nương tay với ngươi.”

Công chúa không dám ho he, quả cầu sét vừa đánh lên người nàng, khiến thần lực của nàng giảm đi, đồng thời nàng cũng đang nghi ngờ thần ý, rõ ràng thần ý nói Cổ Hoài Bích sẽ nhất kiến chung tình với nàng, nhẹ nhàng tình cảm, vì cái gì lại hung ác thô bạo như thế?

Còn có thiếu niên này, vốn dĩ người đứng bên cạnh Cổ Hoài Bích không nên là cậu, mà là bốn nữ nhân khác, vì sao hiện tại chỉ có mỗi cậu?

Công chúa ôm ngực, quật cường nói: “Dù vậy, vẫn không thể làm trái thần ý, Hải tộc chúng ta nhiều năm phồn vinh lớn mạnh đều dựa vào thần ý chỉ thị, thần ý không có khả năng lại sai được!”

Tề Mục cười lạnh: “Cái gọi là thần ý chính là để các ngươi câu dẫn nam nhân giao phối xong lại dìm họ chết đuối? Nếu thần ý chính xác, vậy sao các ngươi chỉ có thể sinh ra nữ? Theo 《 Ghi chép về Hải tộc 》 ghi lại, hơn hai ngàn năm trước Hải tộc còn có thể tự giao phối trong tộc, người cá có nam có nữ, Hải tộc giao lưu thân thiện với người trên bờ, thỉnh thoảng cũng có kết hôn, hài tử sinh ra có con người cũng có người cá. Nhưng hai ngàn năm trước, các ngươi nhận được cái gọi là thần ý, người cá nữ kết hôn với loài người mang trượng phu của mình về đáy biển làm họ chết đuối, từ đó đến nay các ngươi xuống nơi đáy biển rời xa con người, nam nhân trong tộc ít dần đi, cho đến lúc người cá nam cuối cùng chết đi, các ngươi cũng không thể sinh ra được một bé trai nào nữa.”

“Các ngươi vì sao chỉ có thể sinh ra người cá là nữ? Điều này rốt cuộc là thần ý chỉ thị hay là trời cao trừng phạt? Hay là bị các nam nhân chết đuối nguyền rủa?”

Tề Mục cười lớn một tiếng: “Ngươi hẳn là cũng phát hiện đi, hiện tại càng có ít nam nhân bị dụ hoặc, đừng nói là ta và hắn, cho dù tùy tiện đi trên đường kéo một người nam nhân, có ý chí hơi kiên định cũng sẽ không chịu ảnh hưởng, lái thuyền rời đi, chủng tộc các ngươi đã xuống dốc, cuối cùng sẽ ngã xuống dưới đáy biển này, không có ai sẽ nhớ rõ các ngươi đã từng tồn tại cả.”

“Các ngươi tự xưng là sinh vật cao quý, tượng trưng cho biển cả, nhưng ta chỉ nhìn thấy oan nghiệt và thù hận trên người các ngươi, thật khiến ta buồn nôn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »