Chương 45-2

“Ngươi muốn làm gì?”

A Lặc Tư buột miệng thốt ra: “Muốn làm ngươi sinh con!”

“……”

Tề Mục: Đứa trẻ tốt cương trực đó. Ánh mắt nhìn A Lặc Tư có thêm nhiều chút kính nể.

Đừng nói Tề Mục, người xung quanh canh giữ ở doanh địa dù nhiều dù ít đều biết thiếu nữ bị giam cầm này là vong linh, đúng vậy đối với hành vi đã biết vậy mà Lặc Tư vẫn làm tỏ vẻ chân thành kính nể.

Tiểu Tuyết sắp tiến lên đánh y, A Lặc Tư nhanh chóng né tránh, trong miệng còn la: “A a a a cứu mạng a đừng gϊếŧ ta! Ta thật sự muốn làm ngươi sinh con a a a sinh hai lần!”

Bởi vì năng lực của Tiểu Tuyết bị áp chế, A Lặc Tư cũng không chịu thương tổn gì, trải qua một chuyến này, dường nhưu y không sợ hãi Tiểu Tuyết nữa, mỗi ngày chạy tới đưa ăn, đưa uống, đưa một ít đồ vật. Lúc trước thực sự bởi vì đề nghị của Tề Mục mà tâm động, hiện tại sau khi ở chung mỗi ngày, chậm rãi thích thiếu nữ không giống với những con gái trong thôn.

Hôm nay y lấy nhẫn tổ truyền ra, nghiêm túc nói với Tiểu Tuyết: “Tuy rằng ngươi lướn hơn ta một trăm tuổi, tính tình lại kém, nhưng ta sẽ đối tốt với ngươi, ngươi cùng ta ở bên nhau đi!”

Tiểu Tuyết cũng không phải người vô tình, tuy rằng nàng hai trăm tuổi, nhưng tâm lý và nhận tri ở độ tuổi này cũng không khác lắm với con gái bình thường, mấy ngày này đã sớm bị sự theo đuổi nhiệt liệt của thiếu niên đả động, nhưng nàng vẫn là có chút bực bội lời nói thẳng nam của A Lặc Tư.

“Ta lớn tuổi? Tính tình kém?”

“Không không không ngươi tuổi còn nhỏ, tính tình tốt nhất!” A Lặc Tư chạy nhanh sửa miệng.

Tề Mục đã sớm đi “chơi” khắp nơi trong rừng với Cổ Hoài Bích, sau khi trở về liền nghe nói A Lặc Tư cùng Tiểu Tuyết cặp với nhau.

Tiểu Tuyết tốt xấu gì cũng là Thánh Nữ, hôn lễ tự nhiên vô cùng náo nhiệt, nàng bị đưa về tộc Vong Linh, đợi ngày cha mẹ A Lặc Tư mang theo gia súc, lễ vật đi cầu hôn.

Bọn họ đợi khoảng một tháng, A Lặc Tư cuối cùng thánh hôn với Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết đã không còn chấp nhất với Cổ Hoài Bích, nàng đã gặp được người tốt nhất trong cuộc đời.

Cũng bởi vậy nàng nói lời cảm ơn đối với chồng chồng hai người.

Tề Mục lôi kéo nàng nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi biết làm sao để sinh hài tử không?”

Tiểu Tuyết mặt đỏ: “Ngủ chung?”

Tề Mục liền biết loại thời đại không có phim cấm, truyện người lớn này, cha mẹ lại không chỉ dẫn, cậu lấy ra quyển bí tịch trân quý của bản thân, đưa cho phu thê hai người.

Đêm đó Tiểu Tuyết cùng A Lặc Tư tiến hành thử qua các loại tư thế trong ảnh, bốn tháng sau thành công sinh hạ một cậu nhóc lai người và quỷ!

Thật đáng mừng!

Cổ Hoài Bích cầm một cái lọ trong tay, bên trong là cuống rốn mới vừa cắt, cuống rốn hơi hơi tản ra ánh sáng xanh lam, dường như có một cổ năng lượng ở bên trong thong thả vận chuyển.

“Chúng ta cũng nên đi, tái kiến.”

Tiểu Tuyết và A Lặc Tư đứng ở cửa, ôm đứa trẻ mới sinh nhìn theo bọn họ rời đi.