Chồng chồng hai người phải mất một tháng mới đến rừng rậm U Dân, nghe đồn nơi này từng có người nhìn thấy một người nửa trong suốt lơ lửng giữa không trung, hẳn là người tộc Vong Linh.
Tề Mục căn bản không cần hao tâm tổn trí đi tìm, chỉ cần Cổ Hoài Bích ở chỗ này, những nữ chính đó đều sẽ tung ta tung tăng đánh hơi được mà tìm tới, quả nhiên, mới ở trong rừng rậm tìm kiếm khoảng ba ngày, một thiếu nữ bị kẹp bắt thú kẹp phải chân xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Mắt cá chân trắng nõn bị kẹp chảy máu, màu máu đỏ tươi không những không đáng sợ mà lại có chút gợi cảm, nếu là nam nhân có ý chí không kiên định nhìn thấy nói không chừng đã cầm chân lên hôn, đáng tiếc Cổ Hoài Bích đã cong như nhang muỗi, đối với nữ nhân không có hứng thú, đối với chân nữ nhân càng không có hứng thú.
Thôn dân dẫn bọn hắn lại đây nhiệt tình đi lên tháo bẫy thú, chủ động hỏi tên thiếu nữ, tuổi, nhà ở chỗ nào.
Rõ ràng là tiểu Khỏa cứu thiếu nữ, nhưng nàng ấy lại nhìn chằm chằm vào Cổ Hoài Bích, mềm mại nói: “Cảm ơn đại nhân cứu mạng, ta kêu Tiểu Tuyết, nhà ở thôn xóm gần đây.”
Tề Mục: Này cũng rõ ràng quá đi :)))
Cổ Hoài Bích không tiếp lời, không chỉ tên nói họ, thì không phải nói hắn .
Không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Tiểu Tuyết rõ ràng không nghĩ tới nam nhân soái khí này sẽ làm lơ lời nói của nàng, còn may anh chàng tiểu Khảo ngốc nghếch tâm đại, vui tươi hớn hở hỏi: “Thôn nào á? Ta ngày thường đi hết những thôn xóm phụ cận rồi, cũng chưa thấy qua người nào xinh đẹp như cô nương.”
“Thôn Oss……”
“Không có khả năng, ta đến từ thôn Oss, con của mèo cái trong thôn ta cũng biết ết, tuyệt đối không có ai giống ngươi.”
Tiểu Tuyết thấy lời nói dối bị xuyên thủng, thẹn quá thành giận khôi phục hình dáng ban đầu, một sinh vật trng suốt có phần thân trên hình người, còn hạ thân biến thành làn khói trong suốt chiếu vào tầm nhìn mọi người.
Tộc Vong Linh chính là như vậy, ngày thường giả vờ dịu dàng, tao nhã, một khi hơi không hài lòng sẽ lập tức biến trở về bộ dáng vốn có, đe dọa và thương tổn những người không cho bọn họ mặt mũi.
Nàng vừa định phát động công kích, đã bị Cổ Hoài Bích “Lạch cạch” một tiếng đánh nằm trên mặt đất, giống như bị vật nặng đè lên không thể đứng dậy.
Ngựa giống là khắc tinh của tất cả nữ chủ, trên mọi phương diện……
Tiểu Tuyết đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên: “Đại nhân, ngài đánh bại ta! Ta nguyện ý gả cho ngươi, cũng dâng lên trân bảo của tộc ta!”
Cổ Hoài Bích: “Trân bảo thì được, gả cho ta thì miễn.”
Tiểu Tuyết: “Vì cái gì? Do ta không đủ đẹp sao?”
Hình dạng vong linh của nàng thật sự không ở trong phạm vi thẩm mỹ của nhân loại, nếu đặt trong bộ lọc của ý thức thế giới trên người Cổ Hoài Bích lúc đầu, thì nhìn nàng như thế nào cũng thấy đẹp, hiện tại chỉ có thể nói……
“Ngươi đừng chớp mắt, ta nhìn muốn ói.”
“……”
Tề Mục nhịn không được cười ra tiếng: “Bác gái, đem trân bảo giao ra đây đi.”
“Bác gái? Ngươi kêu ta là bác gái? Ta chính là Thánh nữ của Vong Linh Tộc!” Tiểu Tuyết tức điên, sống hai trăm năm lần đầu tiên có người kêu nàng là bác gái!
Tề Mục nghi hoặc nói: “Ta năm nay mới 18, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Tuyết tự tin không đủ: “Hai, hai trăm.”
Tề Mục trừng lớn mắt, kinh ngạc nói: “Hai trăm còn chưa già sao? Đều có thể làm cụ cụ cụ tổ của ta rồi! Lão công của ta năm nay cũng mới có 23, ngươi đừng nghĩ trâu già gặm cỏ non.”
“Lão công, làm người phải có lễ phép, khẳng định là do ngươi không chào hỏi, bác gái mới không cho chúng ta trân bảo.”
Cổ Hoài Bích hiểu rõ: “Chào bác, xin hỏi trân bảo có thể cho chúng ta sao?”
Tiểu Tuyết sắp hộc máu, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng mạng nhỏ của ngươi còn ở trong tay chúng ta, lão công của ta chính là thánh ma pháp sư, ngươi hẳn là biết các ngươi nếu gặp gỡ ma pháp ánh sáng sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Nàng hôm nay đúng kà không nên ra đây! Tiểu Tuyết đau thương trong lòng, nàng sao lại gặp gỡ những người này? Vốn là thuận theo bói toán ra để ngẫu nhiên gặp được lão công tương lai, kết quả lão công không tìm được ngược lại tìm được hai kẻ oan gia!
“Ngươi không sợ tộc nhân của ta sẽ tìm tới cửa sao?”
“Ngươi không phải Thánh Nữ sao? Bình thường khẳng định không thể ra ngoài, nếu ra cũng là lén chạy ra, ngươi lén chạy ra khẳng định sẽ chuẩn bị tốt để không bị phát hiện, ta cho dù đem ngươi luyện thành vũ khí ma pháp, tộc nhân của ngươi cũng sẽ không phát hiện……”
Tiểu Tuyết lập tức ngăn cản cậu tiếp tục nói: “Ta cho ngươi! Ta cho ngươi!” Rõ ràng hình thái vong linh quỷ dị khó lường, nhưng ba người vẫn có thể cảm giác được mặt nàng đỏ, “Các ngươi cũng biết trân bảo của Vong Linh Tộc chúng ta là sinh mệnh chi nguyên (nguồn gốc của sự sống), kỳ thật chính là…… chính là đoạn cuống rốn đã cắt sau khi Thánh Nữ sinh hạ hài tử.”
Tề Mục: Hệ thống ngươi như thế nào không nói cho ta?
Hệ thống: “Trong thế giới này vốn cũng không đề cập đến, người khác căn bản không sinh được con cho Cổ Hoài Bích, chỉ có cậu sinh được, nàng nào có cơ hội lấy trân bảo của mình hiến cho Cổ Hoài Bích a?”
Sắc mặt Tề Mục thoáng tốt lên.
Cổ Hoài Bích lại không có sắc mặt tốt như vậy: “Chúng ta còn phải đợi ngươi sinh hạ hài tử?” Trước không nói Tiểu Tuyết còn không có tìm được ý trung nhân, cho dù tìm được rồi thụ thai và mang thai cũng cần thời gian, chờ khi hài tử sinh ra, ca hắn có khả năng đã ngỏm củ tỏi.
Tiểu Tuyết vì mạng sống vội nói: “Ngươi yên tâm, thời gian mang thai của Vong Linh Tộc chúng ta chỉ có ba tháng, rất nhanh!”
Nhưng muốn kết hợp với ai? Tiểu Tuyết nhìn thẳng Cổ Hoài Bích, nàng lựa chọn ai, mọi người đều rõ ràng.
Tề Mục kéo thanh niên tiểu Khoả qua, nhiệt tình nói: “Muội tử a, ngươi xem tiểu Khoả này được chưa? Thân cường thể tráng, làm người cũng lanh lợi, lớn lên cũng không kém, so với lão công ta thì kém…… Một đoạn, quan trọng nhất chính là hắn còn cứu ngươi.”
Không đợi Tiểu Tuyết cự tuyệt, tiểu Khỏa đã lắc đầu mạnh liệt trước: “Không không không không không không, không cần quỷ lão bà, không cần quỷ lão bà.”
Tiểu Tuyết lại nổi giận, Cổ Hoài Bích soái nhưu vậy mạnh như vậy từ chối nàng thì có thể, còn thôn dân bình thường này sao cũng chướng mắt nàng? Nàng đường đường là Thánh nữ Vong Linh Tộc!
Tề Mục: Huynh đệ thử một chút đi? Hình người cũng khá xinh đẹp, miễn cưỡng có thể đi?
Tiểu Khỏa: Cái này thật sự thử không được, gà nhi không đứng dậy được.
Nếu không có Cổ Hoài Bích áp chế, Tiểu Tuyết có khả năng đã nhảy dựng lên xé nát tiểu Khoả, nhưng cái này không ảnh hưởng đến nàng nhe răng nhếch miệng thị uy về phía tiểu Khoả.
A Lặc Tư cũng chính là tiểu Khoả trốn sang một bên: “Nàng nàng nàng nàng còn dọa ta, cái này ta thật sự thử không được!”
“Được rồi.” Tề Mục buông tay nhíu mày, vậy phải làm sao bây giờ, cậu cũng không thể vô nhân đạo mạnh mẽ ép Tiểu Tuyết lên giường cùng người nam nhân khác, vậy không phải cưỡиɠ ɠiαи sao?
Không nghĩ ra biện pháp bọn họ chỉ có thể trước tiên áp giải Tiểu Tuyết trở về doanh địa, đương nhiên, lúc này Tiểu Tuyết đã biến về dạng người, Tề Mục mắt sắc nhìn thấy A Lặc Tư tiến lên trước mặt Tiểu Tuyết nói gì đó, giây tiếp theo mặt Tiểu Tuyết biến thành hình dạng vong linh, doạ y chạy vụt qua một bên.
Vẫn có cơ hội.
Hôm nay Tề Mục tìm được A Lặc Tư, dùng tình cảm lay động y.
“Ngươi chỉ cần cưới Tiểu Tuyết, ngươi chính là chàng trai tốt nhất trong thôn!”
A Lặc Tư vò đầu: “Ta vốn dĩ tốt nhất a, trong thôn có rất nhiều tiểu cô nương muốn gả cho ta.”
“Cưới một Thánh nữ tộc Vong Linh làm vợ, đây chính độc nhất, ngươi xúc tiến nhân loại cùng Vong Linh Tộc giao hảo, sẽ được ghi vào sử sách phát triển của loài người!”
“Nhưng nàng là nữ quỷ a, còn rất dữ, luôn nhổ nước miếng về phía ta, giống như đại hoàng trước cửa nhà.”
“……” Tề Mục hết chỗ nói rồi, con gái con nứa, hơi tí là phun nước miếng là cái quỷ gì.
“Huynh đệ, chỉ cần lá gan lớn, nữ quỷ sẽ sinh một lần, chỉ cần lá gan phì, sẽ sinh hai lần. Có chúng ta ở đây ngươi yên tâm xông lên, chờ đến khi nàng yêu ngươi, ngươi không phải sẽ an toàn? Về sau khu rừng rậm diện tích rộng lớn này tùy ý ngươi thăm dò, quỷ lão bà của ngươi thuỷ chung sẽ bảo vệ ngươi.”
A Lặc Tư bị cậu nói làm hơi lung lay, nói làm liền làm, lập tức vui rạo rực đi tìm Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết thấy nhân loại này lại tới tìm nàng, rõ ràng mỗi lần đều bị dọa chết khϊếp, nhưng vẫn sẽ căng da đầu đến, cũng không biết nghĩ cái quái gì.