Khi hôn lễ của Cổ Hoài Bích diễn ra, người anh trai duy nhất Cổ Hoài Niên đang tác chiến với đàn ma thú ở thành trì phụ thuộc, chỉ kịp đưa một đôi vòng tay ma pháp cho chồng chồng hai người, ai ngờ sau khi kết hôn một tháng, hai người lại thu được tin Cổ Hoài Niên bị Ma Long đang đói làm bị thương.
Dĩ vãng trong đàn ma thú đều chỉ có tầm bốn tiểu ma thú ngũ giai, ai ngờ lúc này lại có đói Ma Long cấp á thánh? Bất quá kỵ sĩ á thiên giai - Cổ Hoài Niên còn có thể nhặt về cái mạng đúng là may mắn.
Gia chủ Cổ gia vì cứu đại nhi tử, chỉ có thể kêu tiểu nhi tử thiên tư hơn người đi tìm bảo vật có thể cứu ca ca.
Bọn họ cần lấy được sinh mệnh chi nguyên của Vong Linh tộc, sinh mệnh chi tinh của Tinh Linh tộc, thanh minh chi niệm Huyết tộc, còn có sinh mệnh chi lực Hải tộc.
( Sorry mọi người mấy cái bảo vật, Mị thấy thuần Việt thì nó ko có vần như trên nữa nên để y chang)
Mấy thứ này nghe thấy tên đã biết có thể cứu người rất tốt, cũng không biết rốt cục mấy cái đó là gì, hệ thống lúc này cuối cùng chen vào, nói cho Tề Mục biết bốn tộc lớn này cũng tương đương với bốn nữ chính trong thế giới này.
Tề Mục: “Tính cả Tề Khả Tâm cũng mới có năm người nha, cũng coi như không nhiều lắm.”
Hệ thống: “Tộc Vong Linh chỉ thu mỗi Thánh Nữ, nhưng nữ vương của tộc Tinh Linh cùng với tinh linh cao cấp cộng lại hơn 8000 người đều bị Cổ Hoài Bích thu dưới háng, nữ nhân tam đại trở lên của Huyết tộc cũng trở thành khách quen trên giường của hắn, Hải tộc…… Bởi vì cần có chân, chỉ có công chúa cùng hai thị nữ đi theo hắn.”
Chỉ 8000 tinh linh kia là có thể đem nháy mắt hạ gục Cổ Hoài Bích của mấy thế giới trước, moá nó này mới là ngựa giống chân chính nè!
Cổ Hoài Bích cầm bản đồ của phụ thân cho, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh tản ra hơi lạnh, hắn quay đầu đi xem, tiểu thê tử của mình đang ăn lạp xưởng, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm hạ bộ của hắn, một ngụm cắn đứt lạp xưởng trong miệng ăn vào.
Hắn mạc danh cảm thấy dưới háng căng thẳng, trong lòng lạnh cả người, da đầu tê dại, ngay cả thanh âm cũng có chút yếu ớt: “Xảy ra chuyện gì? Ăn hung như thế.”
Tề Mục tùy ý nói: “Không có việc gì, chỉ là cái lạp xưởng này không ngon lắm.” Nói xong lại ăn một miếng to.
Cổ Hoài Bích nuốt nuốt nước miếng, quyết định nhảy qua cái đề tài này.