Chương 39

Đêm trước trận chung kết, bản ghi âm giọng nói Tề Mục lúc trước thương lượng với huấn luyện viên Ul sắp xếp chuyện Cổ Hoài Bích bị đưa lên Weibo hấp thụ ánh sáng.

Trong lúc nhất thời, các kiểu nói năng đều xông ra.

Có cổ vũ Tề Mục mạnh mẽ, cũng có mắng Tề Mục, cũng có một số thuyết âm mưu nói rằng vì sao lại công bố tin tức một đêm trước thi đấu.

Tề Mục mở cuộc họp khẩn cấp, “Các cậu đều không cần lên mạng, trước hết thi đấu ngày mai cho tốt cho tôi, cầm quán quân rồi hẵng suy nghĩ này đó.”

Ông chủ của BSD cũng liên hệ Tề Mục, Tề Mục cũng không phủ nhận, người trong đoạn ghi âm xác thật là cậu, cho dù hiện tại cậu phủ nhận, lần sau mọi người lấy ư kiệu khoa học kiểm tra đo lường ra cậu cũng chạy không được, còn không bằng dứt khoát thừa nhận.

“Lúc ấy tôi uống say, lời nói đều là do bọn họ dụ dỗ tôi nói, kỳ thật trong lòng tôi không có nghĩ như thế.”

Ông chủ cũng tin tưởng Tề Mục nhiều một chút, nhưng trên mạng bình xịt thật sự quá nhiều, nói trắng ra một chút, chiến đội bọn họ fans nhiều, nhưng fan não tàn cũng nhiều, đặc biệt một ít fans của Cổ Hoài Bích, vô cùng có khả năng tìm tớicăn cứ làm một ít sự tình quá kích.

Tề Mục bình tĩnh nói: “Ông chủ yên tâm,việc tôi gây ra, tôi sẽ tự mình giải quyết, chờ bắt lấy giải quán quân lần này, tôi liền từ chức.”

“Tề Mục, cậu không cần như vậy, tôi biết cậu là một huấn luyện viên rất tốt……”

“Ông chủ, tôi đã già rồi, đều đã 28, có đôi khi cũng theo không kịp phiên bản mới, mỗi ngày đi bàn bạc cũng rất mệt, đây thời điểm thích hợp nhường ra vị trí cho người trẻ tuổi, nếu ngài thưởng thức tôi, liền kết tiền lương nhiều một chút thế nào?”

Hai người lại cười, hàn huyên hai câu, cuối cùng Tề Mục thỉnh cầu ông chủ giữ bí mật chuyện này, chờ thi đấu xong chính cậu đi nói với đội viên.

Bởi vì sự kiện trên mạng, trận chung kết ngày đó, bình luận trên mạng loạn đến không nỡ nhìn thẳng, dưới sân thi đấu cũng tăng lượng lớn bảo an quản lý và kiểm tra tuỳ thân, sợ fans quá kích mang một ít dụng cụ sắc nhọn tiến vào.

Trải qua trận lương lượng giữa Tề Mục và ông chủ, trận chung kết gồm 7 hiệp, 2 hiệp trước mặc kệ Phong Điểu thắng hay thua, trận sau Cổ Hoài Bích liền lên sàn.

Phong Điểu không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh một thắng một thua, sau đó Cổ Hoài Bích lên sân khấu liền thắng hai hiệp, đúng lúc này, Cổ Hoài Bích xin cho Phong Điểu một lần nữa ra sân.

Phong Điểu trực tiếp ngây ngẩn cả người, có chút đứng hình..

Cổ Hoài Bích thờ ơ nói: “Tôi biết anh hiện tại có thực lực đểt ho đấu, nhưng lại qua một năm, hoặc là nửa năm, anh còn có thể mạnh giống như bây giờ sao? Anh hiện tại không lên, đời này cũng không còn khả năng.”

Đây là sự thật, Phong Điểu cũng không muốn từ bỏ, hắn nhìn về phía huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng gật đầu đáp ứng, nhưng mà ông chủ ở dưới đài xem đến trong lòng run sợ, lôi kéo tay áo Tề Mục hỏi cậu đang làm cái gì?

Tề Mục: “Chúng ta mua Phong Điểu về lâu như thế, đối phương đều đã 23 tuổi, ngài còn không cho hắn phát huy tác dụng, là tưởng đem người lưu đến ăn tết sao?”

Ông chủ mặt ủ mày ê: “Đây là trận chung kết a, hắn có thể được không?”

“Có thể chơi được hay không, chúng ta chờ xem là được, hơn nữa hiện tại là chúng ta hơn điểm, nếu đối phương muốn thắng, còn phải đánh tiếp hai hiệp, cùng lắm thì cuối cùng lại thay Độc Lang.”

Đối thủ vừa thấy Độc Lanh bị thay ra, lập tức cho nhau an ủi, “Bọn họ cho cơ hội, chúng ta nhắm vào tân nhân đi rừng bên ấy, phá vỡ tâm lý của hắn truy hồi điểm số.”

Nhưng kỳ thật chính bọn họ cũng rõ ràng, Phong Điểu không phải là một tân nhân bình thường, tâm lý cũng sớm được tôi luyện qua nhiều mùa giải và vòng playoff.

Quả nhiên, đầu trận bọn họ đi tấn công rừng, kết quả bị phản sát ba cái, đối diện Phong Điểu tâm lí không băng, ngược lại khiến tâm lí của chính mình băng hoàn toàn.

Trận thi đấu này kết thúc cực kì nhanh, mới 15 phút thôi mà nhà đã không còn, huấn luyện viên đối thủ ở dưới đài với mọi người đều choáng váng.

Trên màn hình, các đội viên BSD tổng cộng mười người đứng trên đài nâng chiếc cúp, Phong Điểu và Cổ Hoài Bích cùng nhau cầm cúp đưa đến trước mặt Tề Mục, một cái đầy cõi lòng cảm kích, một cái lòng mang tình yêu.

“Quá nặng, mình tôi cầm không nổi, các cậu cầm đi.” Tề Mục cười nói.