Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Song Tính Mỹ Nhân Cứu Vớt Ngựa Giống Lão Công

Chương 34: "cục nợ"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, Cổ Hoài Bích liền gõ vang cửa phòng của Tề Mục.

“Có chuyện gì?”

“Huấn luyện viên, cám ơn việc anh đã làm vì tôi! Tôi cũng không có gì để báo đáp anh, cho nên tôi tới hỏi anh một chút, anh có muốn chơi game với tôi không? Tôi kéo điểm cho anh!”

Giảng đạo lý Tề Mục có một tay, nhưng thao tác thật sự nát bét, cậu lôi kéo đội viên chiến đội lập đội đánh một vòng, thua đến nỗi bị mọi người kéo vào sổ đen, được toàn đội công nhận “cục nợ”.

Đối với việc Cổ Hoài Bích chủ động yêu cầu “huấn luyện cục nợ”, đội viên khác tỏ vẻ vô cùng khâm phục, sau đó trong lòng thổn thức, Cổ Hoài Bích cũng luôn tự cổ vũ bản thân: Ta là người đi rừng lợi hại nhất, nhất định có thể gánh huấn luyện viên theo!

Tề Mục vui tươi hớn hở thu thập thật tốt, đi theo Cổ Hoài Bích đến phòng phát sóng trực tiếp của chiến đội, ngày thường không có buổi huấn luyện, các đội viên liền ở trong phòng phát sóng trực tiếp livestream chơi game, xem như kiếm thêm khoản thu nhập.

Cổ Hoài Bích sửa lại tiêu đề phòng phát sóng trực tiếp: “Mang huấn luyện viên cùng nhau ăn điểm.”

Từ Weibo lại đây một đám fans đều nhắn: “Huấn luyện viên là người tốt, nhất định phải mang người ta cho tốt đó!” “Oa Lang Lang cùng huấn luyện viên đánh với nhau thật vui vẻ nha!” “Nghe nói huấn luyện viên chiến đội BSD là cái hố to, hy vọng Độc Lang phụ trọng huấn luyện có thể thành công” linh tinh.

Mắt Cổ Hoài Bích nhìn làn đạn, lại nhìn huấn luyện viên, mở ra giao diện trò chơi.

Tề Mục: “Tôi mang cái phụ trợ đi theo cậu nha.”

“Được.”

Công bằng mà nói trải qua nhiều thế giới như vậy, đây là lần đầu tiên Tề Mục chơi game, cho dù là thế giới gốc và thế giới đầu, dọc theo đường đi cậu đều ngoan ngoãn đọc sách, cho nên cậu cũng mắc bệnh chung của tay mới: Không nhớ được phím kỹ năng, gặp người liền hét lên, kỹ năng phóng tùm lum, không có đóng góp gì cho đội.

Sau ván game đầu tiên, Cổ Hoài Bích nhìn chính mình gϊếŧ 29 chết 4 hỗ trợ 11 vẫn cứ thua, lần đầu tiên dâng lên ý niệm “Thà bị thay thế bổ sung”.

Mà làn đạn đã khống chế không được, từ “Ha ha ha ha” biến thành một đống “Đáng thương đau lòng” thậm chí còn có một ít mắng Tề Mục là đồ ăn bức.

Với kỹ thuật như này của Tề Mục, thật sự rất khó tin rằng cậu là huấn luyện viên của chiến đội tam quan vương.( thắng ba mùa giải á mà ko biết ghi sao cho hợp lí, súc tích:<)

Bất quá Tề Mục cũng không ngốc, cái loại chơi hoài vẫn không chơi được không phải là, sau hai ván, Tề Mục đã có thể xuất chiêu và bổ đao rất tốt, chỉ là động tác còn chưa đủ trơn tru, có đôi khi vị tướng thoạt nhìn tương đối ngơ ngơ.

Làn đạn cũng phát ra nghi vấn: “Huấn luyện viên ngày thường không chơi game sao?”

Tề Mục lắc đầu: “Tôi cần rõ ràng kỹ năng của mỗi một vị tướng, còn cần nghiên cứu kịch bản đội hình mỗi chiến đội, cũng như tuyển thủ sẽ lên đấu, đối với tuyển thủ tôi lại cần nghiên cứu một phen, biết những người đó chơi tướng nào đối lợi hại, từ đó ở trên BP tiến hành nhằm vào.”

“Ngày thường tôi thường sửa sang những thứ đó, thật sự không có thời gian để chơi game.”

Làn đạn: “Oa, làm huấn luyện viên thật vất vả, mỗi huấn luyện viên đều như vậy sao?”

Tề Mục: “Không phải, xem cá nhân, có một vài huấn luyện viên ở lúc biết được đối thủ tiếp theo là ai mới có thể đi chuẩn bị, bất quá tôi cảm thấy như vậy quá gấp, tôi thích chuẩn bị sẵn sàng trước hết, cho nên hằng ngày sửa sang lại cho tốt, về sau gặp mặt cũng sẽ không hoảng loạn.”

Cổ Hoài Bích nghe huấn luyện viên nói này đó, trong lòng tràn đầy cảm động: “Huấn luyện viên, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ thi đấu thật tốt!”

Huấn luyện viên của UL bị đẩy lên, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng là ai đã chống lưng cho anh ta làm như vậy, nhưng UL cũng có lượng lớn người hâm mộ, ông chủ của BSD cũng tính toán cứ như vậy là được. Phong Điểu cũng chưa rời đi, anh ta khẩn cầu Tề Mục cho anh ấy thêm một cơ hội, Tề Mục cũng biết những người trẻ tuổi này thật ra không có ý xấu gì, chỉ là muốn lên sân thi đấu nên dùng chút lời đe doạ, liền không bắt buộc người rời đi.

Năm nay là hội nghị thường kỳ, Tề Mục nói đến lúc kết thúc, mới đưa ra trọng điểm của hội nghị lần này.

“Chúng ta thi đấu chọn dùng BO5, vì rèn luyện đội viên chiến đội ngày càng tốt hơn, tôi tính toán về sau mỗi lần thi đấu ván thứ nhất cho một thành viên của đội hai lên trải nghiệm một chút.”

Thành viên của đội hai sững sờ tại chỗ, như thể họ không thể tin được những gì mình nghe thấy.

“Từ giữa đơn vị bắt đầu luân, năm ván một cái luân hồi, đương nhiên, nếu trận đầu liền đánh thắng, như vậy trận thứ hai có thể tiếp tục lên sân đấu, nói cách khác chỉ cần các bạn đủ mạnh, các bạn có thể ép các tiền bối trở thành khán giả trong suốt mùa giải.”

“Đương nhiên, người của đội một không cần suy nghĩ chỉ phối hợp đánh với đồng đội thôi, đánh hời hợt, cố ý “chơi” thành viên đội hai, phải biết rằng, đầu tiên các bạn là người của BSD, sau đó mới là thuộc đội nào, hơn nữa, trước nay đội một hay đội hai đều không có thành viên cố định, vị trí hay dội nào tất cả đều do tôi sắp xếp.”

Phong Điểu trong lòng có chút áy náy, anh đương nhiên biết huấn luyện viên làm như vậy là vì ai, thi đấu thường niên thường quyết định cho mùa sau, không chắn chắn nắm chắc mọi người đều không dám làm như vậy. Huấn luyện viên khác cũng sẽ để đội hai hoặc đội đào tạo trẻ tập luyện trong mùa giải chính thức, nhưng tất cả phải chờ đến khi xác định tiến được vào vòng sau, giống Tề Mục mùa giải vừa mới bắt đầu liền cho đội trẻ lên sàn đấu, vẫn là lần đầu tiên thấy.

“Các bạn cũng không cần kinh ngạc như vậy, nói về kỹ thuật, các bạn đều là liên minh số một số hai, về ý thức mọi người chắc hẳn cũng không sai biệt lắm, cho nên các bạn chỉ kém tâm thái…… Như vậy đi, người của đội hai hôm nào đó thay phiên song bài với tôi một vòng.”

(Song bài: đấu hai thì phải???)

Sắc mặt của thành viên đội hai nháy mắt thay đổi, tuy rằng nghe nói kỹ thuật của huấn luyện viên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là…… Vì lên sân khấu thi đấu, bọn họ nhịn!
« Chương TrướcChương Tiếp »