Chương 29: Hoàng cung dâʍ ɭσạи

Công chúa ở trong tẩm cung, Bích Liên đứng trong góc, nhìn công chúa lẩm bẩm tự nói: “Đúng vậy, hắn là của ta, ta vốn là nữ nhân hắn yêu nhất! Ta nên làm gì?”

“Thần kiếm? Thần kiếm gì cơ?”

Bích Liên nghe được như lọt vào trong sương mù, thầm nghĩ sắc trời đã không còn sớm, phải đi về nấu canh gà cho Tề Mục, trộm thả chút phấn ngứa lên người Mê Hoài Tuyết, xem như trừng phạt nho nhỏ, sau đó xoay người rời đi.

“A, làm sao đột nhiên lại ngứa như thế?” Mê Hoài Tuyết cách quần áo cào, chỉ cảm thấy càng gãi càng ngứa, người hầu của cô tất cả đều là “Thái giám”, thị nữ duy nhất bị cô hạ lệnh canh giữ ở ngoài điện, bốn người hầu đứng bên cạnh cô, nhìn công chúa cao cao tại thượng cởi sạch quần áo, dưới háng bọn họ cũng nhô lên thành một đống.

Những người này có chỗ nào giống thái giám, rõ ràng chính là nam nhân bình thường.

Hoá ra Mê Hoài Tuyết *tính dục* mạnh, liền gạt hoàng đế đổi hết toàn bộ người bên người thành nam nhân, hoàng đế trầm mê với việc tìm kiếm cách sống lâu, cũng mặc kệ cô, một ít phi tử cũng biết Mê Hoài Tuyết có nam nhân, thường ngày rất thích lui tới, mỹ danh là tìm công chúa tâm sự, thật ra là thèm nam nhân ở đây.

(Ham muốn tìиɧ ɖu͙©)

Mê Hoài Tuyết chỉ cảm thấy những trận ngứa ngáy dần tập trung ở đầṳ ѵú và hoa huyệt của cô, cô vội la lên: “Thất thần làm cái gì, ngươi, còn có ngươi, lại đây mυ"ŧ đầṳ ѵú cho ta, còn ngươi, hút huyệt ta.”

Những người còn lại không có việc gì để làm, thấy công chúa sướиɠ đến hét lên, bốn nam nhân đều nhịn không được đem tay vói vào đũng quần.

Mê Hoài Tuyết chỉ cảm thấy miệng khô khô, ra hiệu cho người khác lại gần.

Người hầu hiểu rất rõ về biểu tình của công chúa, quần bị vứt sang một bên, quần áo bị kéo sang hai bên, một cây dươиɠ ѵậŧ thâm đen lộ ra, công chúa không chút suy nghĩ liền ngậm lấy.

Không bao lâu, công chúa cuối cùng cũng hết ngứa, lúc này thị nữ thông báo: “Công chúa, bệ hạ tới.”

Bốn người hầu mặc xong quần áo, tạm trở lại cương vị của mình, khi hoàng đế đi vào liền thấy nữ nhi mình cưng nhất đang trần như nhộng nằm trên giường, chân bang rộng, dươиɠ ѵậŧ dưới háng của ông lập tức nhổng lên.

Ông đảo mắt nhìn người hầu xung quanh, nữ nhi còn tưởng rằng ông không biết, a.

“Các ngươi, cũng không nhìn xem công chúa lãng thành cái dạng gì?” Hoàng đế chỉ vài người, những người đó nơm nớp lo sợ đứng ra.

“Cởϊ qυầи đi thao nàng.”

Những người đó không có biện pháp, chỉ có thể làm chính mình cứng lên cắm vào trong cơ thể của công chúa, hoàng đế còn xem đến đỏ mắt, ông có thú vui đặc biệt, thích xem người khác làm nữ nhi và lão bà của mình: “Đi tìm Đức phi, Cẩm phi và Tam công chúa, Tứ công chúa rồi mang đến đây.”

Đợi các nữ nhân đến đông đủ, người hầu trong phòng xẹt một, đem các nữ nhân lột sạch sẽ, ấn lên mặt đất thao làm. Hoàng đế làm thị nữ quỳ trên mặt đất khẩu giao cho ông, cuối cùng ông không nhìn được, tiến lên, liếʍ lên bộ phận giao hợp giữa nữ nhỉ của mình và người hầu.

Người hầu kia không cẩn thận rút ra, dươиɠ ѵậŧ tình cờ cắm vào trong miệng hoàng đế, hoàng đế sửng sốt một chút, dươиɠ ѵậŧ vừa cắm qua nữ nhân lại khiến ông cảm thấy kí©h thí©ɧ.

Người hầu còn tưởng rằng bản thân chết chắc rồi, kết quả hoàng đế thế mà lại ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn, giống như nữ nhân giúp hắn khẩu giao, sau khi liếʍ vài cái, lại tự mình nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn cắm trở về, còn hoàng đế lại ngậm lấy tinh hoàn của hắn mυ"ŧ chùn chụt.

Cuối cùng, tầm điện của công chúa tẩm điện dâʍ ɭσạи chịu không nổi, nam nhân bị hoàng đế mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ thế mà đánh bạo đẩy ngã hoàng đế, trước mặt mọi người làm trò đồng tình luyến ái với hoàng đế. Cẩm phi rất thích người hầu này, chỉ cần hoàng đế thoải mái, người hầu có thể sống sót, thế là nàng chủ động cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của hoàng đế cắm vào, ba người thịt dán thịt, hoàng đế ở giữa sảng tận trời xanh.

Tề Mục bọn họ tự nhiên không biết trong hoàng cung có bao nhiêu dâʍ ɭσạи, bọn họ kiên định bước đi trên con đường 1v1.