Chương 25:

Tề Mục liền buông ra một tràng “Được, ta đã sớm muốn rời đi rồi, tông phái này của ông ngoại trừ có cái đỉnh núi xinh đẹp một chút, còn lại cái gì cũng không có, lão tử ở đây hơn 200 năm, thiên phú tốt như thế cung xmoiws Nguyên Anh, ngươi quả thực chính là hại thiên tài trăm năm khó gặp một lần như ta! Mấy năm nay ta chẳng nhận được gì nhiều, ngày lễ ngày tết còn phải đi ra ngoài giữ thể diện cho các ngươi, hai trăm năm lão tử chỉ nhận một người đồ đệ, chút lễ gặp mặt các ngươi cũng không cho. Các ngươi cũng thật là không biết xấu hổ, thu lễ gặp mặt của đồ đệ ta thì cũng thôi, mẹ nó còn mỗi năm đều thu, mỗi năm còn thu hai ba lần, đúng là một đám cường đạo chưa hiểu việc đời.”

Người tu tiên phần lớn đều nói năng không tốt, hoàn toàn ngăn cản không được miệng pháo của Tề Mục, mọi người càng nghe mặt càng đỏ, cẩn thận ngẫm lại hình như đúng như vậy.

“Những thứ lão tử mấy năm nay lấy từ trong môn phái các ngươi đều không đủ nhét kẽ răng, hai trăm năm ở đây vô ích.” Tề Mục còn cảm thấy chưa đủ, cậu nhìn trài nhìn phải “Hôm nay ta mới nghiêm túc nhìn các ngươi một hồi, trong tông môn ngoại trừ Cổ Hoài Bích và ta thế mà không tìm ra nổi thiên tài thứ 3. Ta lúc trước nổi danh bao nhiêu, các ngươi đều biết đi? Thiên tài giống như ta đều phải tốn hai trăm năm mới có thể Nguyên Anh, các ngươi phải ngốc lắm mới vào cái giáo phái vô dụng này, ở đây bao lâu mới tiến bộ nổi?”

Chưởng môn tức chết rồi “Ngươi đi thì đi, mắc gì châm ngòi ly gián?”

Tề Mục đáp “Châm ngòi con khỉ, ta nói chính là sự thật, ngươi không chột dạ ngươi tiếp lời làm gì? Ngươi cũng coi như là cái đại phế vật, sắp 300 năm còn ở Nguyên Anh, tu luyện nửa vời, tâm huyết cả đời chỉ có cảnh giới này.”

Đều nói thẹn quá thành giận, giây tiếp theo chưởng môn liền vung kiếm tấn công lại đây, nhưng ở Tu chân giới, kém một cái cảnh giới liền cơ hồ khác nhau một trời một vực, Tề Mục nhẹ nhàng vung tay lên, chưởng môn còn không có lại đây liền lại bay ra ngoài.

“……” Tề Mục búng tay một cái, tiên hạc rất lớn đáp xuống trong viện.

“Từ nay về sau, phái Vô Ưu và ta không liên quan với nhau.”

Lão chưởng môn: “Phái Vô Ưu chúng ta đối với ngươi cũng có *tài bồi chi ân*, ngươi…… Bạch nhãn lang!”

(Có công chỉ dạy, dạy bảo)

Tề Mục thật sự có chút phiền, tại sao cùng đồ ngốc giao lưu lại khó như vậy? “Ta vừa rồi còn nói chư đủ rõ ràng sao? Thành tựu của ta tất cả đều dựa bản thân, tuy ta bái ngươi làm sư phụ, nhưng ngươi không hề trợ giúp được ta bất luận cái gì?”

Những gì môn phái Vô Ưu học đều vì chí dương, Tề Mục thuần âm và hàn, trong môn phái không có một cái tâm pháp thích hợp với cậu. Chỉ có cái động băng vứt đi kia mới có chút tác dụng với cậu.

Mọi người đánh không lại cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Mục mang theo Cổ Hoài Bích rời đi.

Rời đi phái Vô Ưu, Tề Mục cũng không tính toán gia nhập môn phái nào nữa, mang theo đô đệ ngây ngốc đi tìm cơ duyên khắp nơi. Cậu tốn một tháng mới tìm được tuyệt cảnh.