Chương 23:

Tề Mục là phong chủ phái vô tình, toàn bộ đỉnh núi chỉ có ba gian nhà ở, vốn là Tề Mục một mình một gian, Cổ Hoài Bích một gian, dư lại gian kia làm nhà kho. Nhưng từ khi hai người ở bên nhau, Cổ Hoài Bích từ phòng đệ tử dọn vào trong phòng Tề Mục, phòng ở ban đầu nhà liền biến thành nhà kho thứ 2.

Người khác đều nói người phái vô tình vô tâm vô tình, nhưng lúc này phong chủ lại ở trên người đệ tử duy nhất rêи ɾỉ không thôi, bộ dáng tao mị khiến kỹ nữ nhìn đều phải hổ thẹn không bằng.

Hai người ở bên nhau đã sắp nửa năm, Cổ Hoài Bích nhờ song tu, tu vi lập tức tăng lên đến Kim Đan hậu kỳ! Phải biết rằng nửa năm trước khi hắn tiến vào động băng mới có tu vì luyện khí tầng bảy!

Tề Mục cũng là như thế, hắn vốn dĩ vướng ở Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn mơ hồ còn có khuynh hướng lùi lại, trải qua nửa năm song tu, thế nhưng trực tiếp tới đột phá hậu kỳ! So với toàn bộ giới Tu chân, cậu không sai biệt lắm có thể đi ngang!

Hôm nay hai người mới vừa thân thiết xong, Tề Mục ở trong phòng không manh áo che thân, hai chân hơi hơi tách ra, lộ ra tiểu huyệt đang phun tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cổ Hoài Bích múc nước ở trong sân, lúc này đệ tử chưởng môn cưỡi tiên hạc bay đến.

Toàn phái trên dưới đều biết Cổ Hoài Bích không được sủng ái, đệ tử kia tự nhiên cũng không đem hắn để vào mắt, “Tề Mục trưởng lão đang ở đâu? Chưởng môn có chuyện quan trọng muốn thương lượng, thỉnh hắn nhanh đi qua một chuyến.”

“Sư tôn đang nghỉ ngơi, chỉ sợ không thể đi trước.”

“Ngươi tính là cái quái gì? Cũng dám đại diện trưởng lão trả lời! Ta xem ngươi là tìm đánh!”

Kỳ thật hoàn toàn không có đến nỗi muốn đấu võ nông nỗi, nhưng những người này từng bắt nạt Cổ Hoài Bích, theo bản năng liền giơ tay muốn đánh. Cổ Hoài Bích không còn là thiếu niên không có khả năng đánh trả như trước kia nữa, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng chưởng một cái liền đem đại đệ tử đánh bay.

Đại đệ tử đánh bay đến một thân cây “Á” phun ra một búng máu.

Lúc này một giọng nam lười biếng từ trong phòng truyền ra “Ngươi đi về trước đi, hôm nay tới bổn tọa thân thể không khoẻ, vô pháp ra cửa, ngươi cùng chưởng môn sư huynh nói một tiếng, hắn sẽ lý giải.”

Đại đệ tử đỏ mặt, giọng nói của Tề Mục trưởng lão từ khi nào trở nên câu nhân như thế? Bộ dáng hắn như này trông rất chật vật, chỉ có thể vội vàng cưỡi tiên hạc trở về phục mệnh.

Chưởng môn vốn định cùng Tề Mục thương lượng về chuyện đem Cổ Hoài Bích luyện hóa thành đan dược, lại không nghĩ rằng Tề Mục thân thể không khoẻ, hắn lo lắng đây là cực âm thân thể tạo thành ảnh hưởng, quyết định đi phòng thuốc lấy chút dược, ngày hôm sau đưa qua cho cậu.

Buổi sáng hôm sau, chưởng môn liền cưỡi tiên hạc đi vào vô tình phong, lại thấy cửa phòng Tề Mục đóng chặt, hắn đến gần định gõ cửa, liền nghe được âm thanh bên trong.

Tiếng thân thể va chạm, tiếng nam nhân thở dốc cùng tiếng sư đệ rêи ɾỉ, tất cả đều bị hắn thu vào trong tai! Chưởng môn giấu đi hơi thở của mình, dùng phép thuật nhìn trộm cảnh tượng bên trong phòng, chỉ thấy sư đệ hắn tâm tâm niệm niệm, yêu thầm hơn 200 năm nằm ở trên giường, tùy ý để tên tạp chủng kia thao cậu, hắn rất muốn thuyết phục chính mình, là tên tạp chủng đó cưỡng bách sư đệ.

Nhưng mà! Hai chân sư đệ gắt gao quấn lên eo Cổ Hoài Bích, trong miệng còn không ngừng kêu “Tướng công ta còn muốn, đại dươиɠ ѵậŧ thao tiểu huyệt thật sướиɠ a”. Chưởng môn xem đến lửa giận nổi lên bốn phía, nhưng dươиɠ ѵậŧ dưới háng cũng nhanh chóng cứng lên, hắn rất muốn cứ như vậy đẩy cửa đi vào, đem tên tạp chủng kia đánh chết!

Ha, vì cái sao không làm như vậy đâu? Chưởng môn đột nhiên cười, hắn vì cái gì phải rụt rè, sỡ hãi như vậy? Toàn phái mạnh nhất chính là hắn, ngay cả Tề Mục cũng kém hắn một bậc.

Chưởng môn đẩy cửa ra, hô to một tiếng “Nghiệt súc”. Một cú chưởng mạnh mẽ đánh về phía Cổ Hoài Bích.

Tề Mục sớm đã được hệ thống nhắc nhở, nhanh chóng hóa giải chiêu này “Sư huynh tìm đệ gấp như thế, có việc gì sao?”

“Đệ, đệ cùng tên súc sinh này……”

“Bang!” Chưởng môn bị đánh bay trên mặt đất, hắn không thể tin được nhìn Tề Mục, người trên giường lại chỉ rúc vào trong l*иg ngực của thiếu niên, lấy chăn che lại hai người, trên cổ và cánh tay lộ ra bên ngoài đều có dấu hôn.

“Ngươi không biết nói chuyện lịch sự sao? Cổ Hoài Bích là đạo lữ song tu của ta, ngươi không được nói hắn như vậy.”

“Đạo lữ song tu? Các ngươi dám lén lút tằng tịu với nhau!?”

“Đừng nói khó nghe như vậy, sư phụ và sư nương ban đầu không phải cũng là thầy trò? Bọn họ không có tằng tịu với nhau, thì ngươi từ đâu chui ra?”

Chưởng môn có thể nói là choáng váng đến cực điểm “Bọn họ không giống! Ngươi cùng hắn đều là nam nhân!”

Tề Mục trào phúng cười “Vậy thì có sau, ta thuần âm, hắn thuần dương, chúng ta âm dương kết hợp so với nam nữ kết hợp còn thuận theo tự nhiên hơn, ngươi làm sao có thể cản trở? Nhưng thật ra ngươi, đừng cho là ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì? Thật khiến ta ghê tởm!”

(Khúc này Mị thấy cũng không có gì hết mà chửi chưởng môn cả:<. Do chưởng môn yêu sư đệ thôi mà. Không đc thôi chứ chửi z nặng quá:<)

Chưởng môn sắc mặt trắng bệch, hắn đứng lên “Nếu ngươi đều đã biết, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng bức sư huynh động thủ.”

“Ngươi cũng đánh không lại ta.” Tề Mục vừa nãy sắp cao trào, kết quả nửa đường nhảy ra cái 250 (đồ ngốc), hiện tại nửa vời, khiến cậu khó chịu nhịn không được, không kiên nhẫn đem chưởng môn đánh bay ra cửa, thuận tiện hạ một cái cái kết giới ở bên ngoài.

Cổ Hoài Bích sắc mặt phức tạp, lo lắng nói: “Sư phụ, như vậy có sao không? Chúng ta trước nên thu thập đồ vật chuẩn bị đào tẩu đi?”

“Không cần thiết, toàn bộ tông phái cũng không có người có thể đánh thắng được ta, trời đất bao la, ta quan trọng nhất, tao bức ngứa quá, ngươi mau làm ta.”