Tề Mục phát ngốc nhìn thiếu niên có sắc mặt trắng bệch vì bị đông lạnh nằm trên giường, lần này cậu so với ông xã lại lớn hơn, còn lớn hai ba trăm tuổi!
Hệ thống: “Ta đã tra xét một chút, các thế giới sau này, ngươi đều lớn tuổi hơn Cổ Hoài Bích một chút.”
“Dựa vào cái gì?”
Hệ thống: “Trong thế giới Chủ Thần, ngươi chính là anh trai hàng xóm của Cổ Hoài Bích.”
Tề Mục nhớ tới quá khứ, tuy rằng vẫn không có đoạn ký ức kia, nhưng tưởng tượng đến đứa con bị cậu không cẩn thận sảy mất, liền cảm thấy trong lòng áy náy, đây cũng là lí do mỗi lần cậu đều quyết tâm muốn sinh con, cảm thấy nếu sinh hạ tới có thể bù đắp lỗi lầm trong quá khứ.
Thiếu niên sắp bị đông lạnh choáng váng, noãn ngọc cũng không hữu dụng. Tề Mục khó xử, hệ thống nhắc nhở cậu “Ký chủ có thể tiến hành song tu.”
Đây là thế giới tu tiên, Cổ Hoài Bích từ nhỏ được Tề Mục nhận nuôi, nhưng Tề Mục chỉ coi trọng Cổ Hoài Bích cực dương thân thể, chờ đem người nuôi lớn liền luyện thành đan dược, để giải quyết chính mình cực âm thể chất.
Nhưng âm dương vốn hấp dẫn lẫn nhau, song tu mới là kết quả tốt nhất, nhưng Tề Mục tâm cao khí ngạo, chỉ tin phương pháp của mình.
Bất quá năm Cổ Hoài Bích 18 tuổi, không cẩn thận vào hàn băng động, bị đông lạnh đến chết đi sống lại, lúc ấy tuyết nữ xuất hiện, cùng Cổ Hoài Bích giao hợp, mới cứu Cổ Hoài Bích một mạng.
Tề Mục sụp đổ đem Cổ Hoài Bích căn cơ hủy diệt, một chưởng đẩy xuống vách núi.
Hai mươi năm sau, bước lên đại đạo Cổ Hoài Bích đem Tề Mục *hôi phi yên diệt*.
(灰飞烟灭-Hôi phi yên diệt
Ý nghĩa: Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.
Bắt nguồn từ tác phẩm "Viên giác kinh": "Thí như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt."
Dịch nôm na là: Lấy hai đầu của hai thanh gỗ ma sát vào nhau tạo thành lửa, lửa bùng lên đốt gỗ thành tro bụi, gió thổi tro bụi bay đi không còn vết tích.)
Tề Mục lắc đầu, thủ đoạn ông xã đối phó hắn một lần so với một lần càng thêm tàn nhẫn.
“Tê……Lạnh quá, dươиɠ ѵậŧ đều đông cứng.” Tề Mục lột sạch quần áo của Cổ Hoài Bích, trên thiếu niên thân thể thậm chí kết sương, còn may cậu đến sớm, vừa rồi tuyết nữ thiếu chút nữa thành công.
Tề Mục lần đầu tiên ăn dươиɠ ѵậŧ lạnh như thế, tiểu bức chịu kí©h thí©ɧ, gắt gao ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ đóng băng, cậu không hề tạm dừng, trực tiếp một đường ngồi xuống, màng xử nữ bị phá vỡ, máu tươi chảy ra, dươиɠ ѵậŧ ngược lại tan băng.
Dươиɠ ѵậŧ sau khi tan băng mềm mại, cậu cũng không muốn động, ngồi trên thân thể hắn, thong thả hấp thu hơi lạnh từ trên người đối phương.
Cổ Hoài Bích thật sự cho rằng mình sẽ chết cóng, nhưng bây giờ cơ thể của hắn rất ấm. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy luôn luôn nghiêm khắc sư phụ ghé vào trên người hắn ngủ rồi.