Chương 15: Thế giới thứ 2

Tề Mục mở mắt ra, ký ức đời trước đã bị cậu tạm thời phong ấn, vì để hoàn thành nhiệm vụ càng tốt giải cứu ông xã, nhưng vẫn nhớ mang máng hai người bọn họ có bao nhiêu vui sướиɠ.

Đời này, Cổ Hoài Bích là một anh nông dân, ngoài ý muốn nhặt được một quyển tuyệt thế võ học, dọc theo đường đi chiêu nạp người tài, thu hoạch mỹ nữ, trở thành đại tướng quân được vạn người ủng hộ, chém gϊếŧ hôn quân, cuối cùng đứng đầu thiên hạ, hậu cung 3000 chuyện xưa.

Tề Mục chính là hôn quân kia.

Moá!

Lúc này Tề Mục mới vừa được nâng đỡ thượng vị, bất quá chỉ là một hoàng đế bù nhìn, chân chính cầm quyền chính là cữu cữu của cậu.

Tề Mục cũng mặc kệ loại cữu cữu rác rưởi nay, vừa xuyên liền dùng bàn tay vàng rời khỏi hoàng cung.

Nhϊếp Chính Vương chỉ tìm được tờ giấy hoàng đế lưu lại “Ra cung rèn luyện” , ông thu hồi tờ giấy, chỉ nói hoàng đế thân thể không khoẻ, các đại thần đều biết hoàng đế vô dụng, việc gì nên làm vẫn cứ làm.

Tề Mục đi vào thôn Cổ Hoài Bích ở, lúc này Cổ Hoài Bích mới vừa tìm được tuyệt thế võ học, nhưng anh hùng cũng cần ăn cơm, anh hùng tương lai đang đói đến đầu váng mắt hoa.

Theo phát triển ban đầu Cổ Hoài Bích được hoa khôi của thôn cứu, Tề Mục tìm thấy Cổ Hoài Bích đang đói ngất đi trên mặt đất, đem người bế lên liền đi.

Tề Mục hiện tại hai mươi tuổi, mà Cổ Hoài Bích mới mười sáu tuổi, lại bởi vì suy dinh dưỡng kéo dài, cho nên rất nhẹ.

Ông xã so với cậu còn nhỏ tuổi hơn, việc này đối Tề Mục mà nói rất mới mẻ.

Cổ Hoài Bích cảm giác được có cái gì đó mềm mại dán lên môi mình, sau đó một dòng nước ngọt lành tiến vào trong miệng. Cổ Hoài Bích mắt khẽ mở, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, đây là tiên nhân sao?

Buổi tối, Cổ Hoài Bích bị mùi hương đánh thức, một mỹ nam diện mạo ôn nhu ngồi ở bên cạnh và hai con gà đang nướng trên đống lửa.

“Tỉnh rồi à? Ăn một chút gì đi.”

Cổ Hoài Bích không có hoài nghi liền tiếp nhận, bất chấp nóng hổi liền há to miệng ăn vào, Tề Mục đau lòng không thôi, “Ăn từ từ, còn có rất nhiều, nào, uống miếng nước.”

Cổ Hoài Bích ăn uống no đủ, lúc này mới ngượng ngùng nhìn về phía Tề Mục, “Huynh là thần tiên sao?”

Tề Mục bật cười, “Nào có phải thần tiên gì? Hynh chỉ là vừa vặn đi ngang qua cứu đệ mà thôi.”

Hai người lại hàn huyên, Cổ Hoài Bích hỏi cậu “Huynh thoạt nhìn có vẻ là con cháu của gia đình phú quý, vì cái gì lại xuất hiện ở địa phương nông thôn này?”

Tề Mục lộ ra bi thương thần sắc, “Huynh muốn rời khỏi gia tộc, nhìn xem thiên hạ còn có thể cứu hay không.”

Cổ Hoài Bích hừ một tiếng, “Hôn quân kia còn sống, bá tánh sao có thể an cư lạc nghiệp?”

“Vậy đệ tính toán làm như thế nào đâu?”

“Tất nhiên là lật đổ chính sách tàn bạo, thành lập quốc gia tốt đẹp hơn.”

Tề Mục sắc mặt trắng bệch, Cổ Hoài Bích cho rằng chính mình dọa đến người ta, an ủi cậu “Huynh không cần sợ hãi,dạng bạo quân này ai nhìn thấy mà không gϊếŧ.”

“Đệ có tự tin sao?”

“Đó là đương nhiên.” Cổ Hoài Bích cũng không biết chính mình lấy đâu ra tự tin, nhưng vận mệnh chú định làm hắn cảm giác chính mình không phải là người thường, thiên hạ này cuối cùng nhất định sẽ thuộc về hắn.