Trong đêm tối có một tiếng nước mắt rơi tựa tiếng chim oanh hót, sau đó lập tức là tiếng khóc thút tha thút thít, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Nước mắt nào thì mồ hôi hay nước bọt đều rơi xuống, vị trí giao hợp ướt đẫm, đôi mông nặng nề đỏ một mảng.
Trình Ngọc kêu đến mức khàn cả cổ họng không cất tiếng nổi nữa, bị làm tới mức lầm bầm, dùng tay bóp lấy cánh tay anh trai cậu, tỏ ý không muốn nữa, cậu mệt.
Tóc dài dính trên lưng, khó chịu.
Mắt cậu ướt sũng một mảng, hơi thở khàn khàn. Cái thứ kia trong mông còn đang đâm vào lại đâm vào, có tiếng nước, hòa vào với tϊиɧ ɖϊ©h͙, rút ra rồi lại đâm vào, rất là bừa bãi.
Trình Già Văn đương nhiên sẽ không rút ra ngoài, bàn tay thô ráp lướt qua bên chân non mịn của Trình Ngọc tách ra, đâm mạnh vào bên trong, cúi người xuống trao đổi một cái hôn với cậu trai có mái tóc dài tận thắt lưng trước mắt. Nói là hôn nhưng lại không phải trong miệng, hai đầu lưỡi duỗi ra giữa không trung, uốn éo da^ʍ đãng, dính phải sự ngọt ngào của lưỡi đối phương. Hơi thở Trình Ngọc dồn dập, đầu nhũ run rẩy, tiếng cậu mềm mại mà the thé, yếu ớt tựa như con gái.
"Anh chậm chút...em đau!"
Cậu trừng mắt nhìn Trình Già Văn, là loại ánh mắt mà chỉ trẻ con được nuông chiều sinh hư có, miệng mân mê tới gần, tựa như muốn hôn hôn.
Cậu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một đứa con gái, để tóc dài, mặc váy, đến giọng nói cũng không phân rõ nam hay nữ. Vào thời kỳ thay đổi giọng, giọng mọi bạn học nam trong lớp đều thay đổi thành giọng vịt đực, mỗi cậu là không, giọng nói vẫn thanh thoát, mái tóc dài đong đưa trên vai, ánh mắt trong trẻo đảo tròn, thu hút ánh mắt của người khác dừng trên đùi nhỏ lõa lồ của cậu, đôi chân thẳng tắp, không chỉ trông đẹp mắt, cũng dễ dàng bị anh trai tách ra.
Trình Già Văn là anh trai trên danh nghĩa của cậu, tình nhân sau khi trưởng thành, lớn hơn cậu tám tuổi, làm người chính trực ngay thẳng.
Trước hai mươi sáu tuổi thích phái đẹp, sau hai mươi sau tuổi, trong mắt chỉ có người "em gái“ yếu ớt không ra gì này.
Trình Già Văn cúi người ngậm lấy ngực đang ưỡn của Trình Ngọc, đầu vú chỉ có một chút như vậy, làm càng lúc càng nhanh cũng không thấy nhú lên, chỉ có xoa nắn mạnh mới thấy có vẻ lớn hơn một chút.
Đầu vú ấy và huyệt nhỏ bên dưới dị dạng giống nhau, không nên xuất hiện trên người một cậu trai trưởng thành.
Trình Ngọc bị chút kích thích ấy khiến cho rơi lệ càng hăng hơn, Trình Già Văn bỗng nhiên dùng tay thăm dò phía dưới của cậu, hai ngón tay kẹp lấy âm đế xoa nắn nhẹ nhàng, càng nhiều nước chảy ra từ bên trong hơn. Đôi bờ mi ngắn mà rậm rạp của cậu trai ướt đẫm, miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng ngân nga.
Cậu luôn không lớn thêm được, xương trong người nhỏ, người cũng nhỏ, Trình Già Văn có thể ôm vào lòng, cuộn thành một cục.
Bởi vì Trình Ngọc còn nhỏ tuổi, lúc nhỏ trong nhà có bảo mẫu nuông chiều, sau này lại thêm Trình Già Văn chiều chuộng, dường như chưa từng trải qua sự khổ cực, được nuông chiều thành tính cách của con gái, lại bướng bỉnh giống bé trai bình thường.
Lúc mười hai mười ba tuổi còn thích leo trèo lên cây trong sân nhà, mặc quần đùi áo ba lỗ ngồi trên cành cây lớn đung đưa chân, nghiêng đầu cười hì hì nói với Trình Già Văn mặt mày căng thẳng ở bên dưới: "Anh à, anh không bắt được em đâu."
Sau đó mới nhảy từ trên cây xuống, Trình Già Văn dạy dỗ cậu, cậu chỉ coi như gió thoảng bên tai, lần sau càng làm quá hơn, mặc váy hoa đứng trên cành cây cao hơn, đầu còn lắc lư. Đây đều là làm cho anh cậu xem, dường như vậy thì bản thân thắng rồi.
Trình Già Văn ở một nơi bí mật gần đó nhìn thấy sẽ mặc kệ cậu, anh cũng muốn tức giận. Con gái con nứa sao có thể làm như vậy, cậu cũng biết rõ bản thân không phải, vĩnh viễn đều không phải.
Cậu là món đồ chơi được gửi nuôi ở nhà họ Trình, phải để tóc dài phải mặc váy, làm một trò cười.
Trình Già Văn là anh cậu, cậu làm sao dám gọi anh, bảo mẫu chăm sóc cậu nói: " Ở nhà phải lễ phép với cậu chủ, chúng ta không thể không biết chút phép tắc nào."
Trình Ngọc không tình nguyện mà đồng ý, từ đó về sau, ánh mắt nhìn anh trai đều mang theo sự oán giận.
Trình Già Văn vô tội biết bao.
Đối với người "em gái" trên danh nghĩa này đã tốt lắm rồi, quan tâm cậu, bảo vệ cậu, cũng từng vụng về bện tóc cho cậu...
Kết quả thì sao, thù lao nhận được chính là thân thể trần trụi của cậu trai ấy.
Trình Ngọc mười tám tuổi, bò lên giường anh nói thích anh, cởi bỏ cúc áo của anh, ghé vào trong ngực anh, không thành thục mà xoay mông, nói với anh: "Anh ơi, anh làm em đi."
Miệng nhỏ say rượu của Trình Ngọc áp lấy miệng anh, chủ động vén váy đồng phục ra, lột quần lót ra, để lộ huyệt nhỏ khác lạ của chính mình. Nhụy hoa nhỏ bé mà no đủ lồ lộ trước mắt người đàn ông, cậu nắm lấy dương vật tráng kiện của anh trai đâm lung tung vào bên trong mình, căn bản không suy nghĩ xem có vào được hay không.
Nước bọt cùng mồ hôi, hai má ửng đỏ cùng xương quai xanh lõm xuống, bầu không khí u tối mà lại phóng túng.
Trình Ngọc quá căng thẳng, cả bàn tay ướt sũng, hô hấp nặng nề, đầu ngón tay run rẩy không thôi.
Trình Già Văn khi đó chỉ coi cậu như người nhà, là người nhà, đương nhiên sẽ có sự trói buộc bởi sự đạo đức, khiến anh không thể nào cứng nổi.
Trình Ngọc cho dù có để tóc dài, dài đến thắt lưng, khiến da thịt ngứa, thì cũng là con trai có hầu kết, bộ ngực bằng phẳng, càng miễn bàn tới dươиɠ ѵậŧ mà chỉ phái nam mới có. Chỉ là nhỏ hơn so với người bình thường, một tay đã có thể bao trùm, là hạt đậu đỏ chưa phát triển hết.
Trình Già Văn không nhịn được nhìn nhiều một chút, Trình Ngọc lại không làm nữa, một tay che chắn, gương mặt đỏ bừng vì hứng tình, không rõ là xấu hổ hay là tức giận. Một lúc sau, bản thân lại bật khóc, xoành xoạch lay động hạt đậu nhỏ, sự nóng bỏng rơi vào ngực Trình Già Văn, giọng khàn khàn mà nhỏ, giống như có một cái xương mắc trong cổ họng cậu, vừa đau vừa ngứa.
“Không cho anh nhìn.” Cậu ê a cắn một miếng vào bả vai Trình Già Văn: “Không được ghét em!”
Hóa ra cậu cũng biết bản thân “không bình thường.”
Trình Già Văn bỗng nhiên cứng lên, Trình Ngọc không cầm được, xem xét phía dưới lại nhìn mặt anh, lầm bầm mắng một câu: “Biếи ŧɦái!”
Câu này thì Trình Già Văn phải nhận.
Quả thật là biếи ŧɦái.
Nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ chưa phát triển hết của Trình Ngọc mà lại có thể cứng đến kì lạ.
Nhưng đêm đó hai người họ không làm đến cùng.
Trình Già Văn giữ chặt đôi tay đang xằng bậy của Trình Ngọc, bóp mặt cậu nói: “Trình Ngọc, đừng nghịch nữa.”
Trình Ngọc oán giận nhìn anh: “Em không hề nghịch!”
Trình Già Văn lắc đầu, tựa như dạy dỗ cậu nhóc nghịch ngợm này mà nhéo đầṳ ѵú cậu qua lớp áo, nghe được một tiếng kêu “a ư” khiến đầu ngón tay mềm mại bị dọa một cái.
Từ sau khi trưởng thành, anh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với cơ thể Trình Ngọc như vậy, căn bản không biết sự thay đổi trên người cậu.
Hóa ra ngoài một lỗ nhỏ nhiều thêm ở phía dưới, bộ ngực nọ cũng không phải là bằng phẳng, nhưng cũng không rõ ràng, chỉ có xúc cảm mềm mại và cứng cứng của hạch.
Trình Già Văn từ nhỏ đã coi cậu nhóc này là em gái mà đối đãi, là người thân không cùng huyết thống với anh, là em gái có thể yêu thương cưng chiều. Trước đây còn hay nắm ống tay áo anh gọi anh là anh trai, không biết từ khi nào đã bắt đầu gọi thẳng tên anh.
Nhưng bây giờ không giống vậy, dường như có thứ đó đang dần thay đổi.
Trình Ngọc trộm mắng cái gì đó, Trình Già Văn coi như không nghe thấy, hơi thở nhẹ nhàng, giọng nói chuyện trầm thấp
“Không phải em thích Nghiên Kỳ sao? Khi đi học hay tan học đều đợi cô bé cùng đi, mặc kệ bao lâu cũng đợi, còn giả vờ bản thân vừa tới, ghẹo người ta một chút mới chịu.”
Ánh mắt Trình Ngọc trợn trừng tròn xoe, chỉ thiếu nước viết mấy từ “Sao anh lại biết?” lên mặt.
Đúng là em gái ngốc, tâm tư gì đều hiện rõ trên mặt.
“Em không thích cậu ấy!” Giọng nói của cậu rất lớn, ánh mắt lại né tránh, không phải chột dạ, mà là một chút cảm xúc khác thường của cậu: “Cậu ấy coi em như con gái, thích ai cũng nói với em.”
Rất phiền.
Cậu rất hận nhà họ Trình.
Cả một nhà họ Trình đều là biếи ŧɦái!
“Thế sao lại làm loại chuyện này??” Trình Giả Văn lại hỏi cậu.
Ánh mắt Trình Ngọc ngây ngẩn nhìn chằm chằm anh, sau đó cười đáp: “Thích anh cơ.”
Con gái ngọt ngào cỡ nào.
Vĩnh viễn đều không thể học thành thục được.
##
Bây giờ Trình Ngọc đã mười chín tuổi, quấn lấy Trình Già Văn đã được hơn nửa năm, đã nếm qua hôn, cũng đã thử qua tình dục, lúc bị làm vừa khóc vừa kêu, muốn chạy trốn lại bị tóm mắt cá chân kéo lại.
Giữa bọn họ không tồn tại tình yêu, xưng hô quá đang cũng có thể dùng, những tư thế càng xằng bậy cũng có thể thử, nhưng cũng chỉ là như vậy.
Trình Già Văn nuông chiều Trình Ngọc, lại chưa từng nghĩ muốn phá bỏ bức tường thủy tinh trong chỗ cậu.
Vậy Trình Ngọc thì sao?
...
Đây là một lần cuối cùng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ngập, trong miệng có tóc hơi hơi đắng.
Trình Già Văn đỡ cậu dậy, giúp cậu rửa ráy, mà cậu đã buồn ngủ rồi, le lưỡi thổi hơi bên tai người đàn ông, cảm thấy anh lại cứng thì dừng tay, tỏ vẻ chính mình mệt rồi, nhanh chóng nhắm mắt.
Đây không phải lần đầu tiên, Trình Ngọc ỷ vào việc Trình Già Văn có thể nhẫn nại, cố ý làm mấy chuyện xấu.
Trình Già Văn không phải không biết Trình Ngọc có ý gì, là không muốn để anh dễ chịu.
Bọn họ đã giày vò lẫn nhau.
Trình Ngọc khi mười tám tuổi đã từng thích con gái, nhưng lại nhảy vào trong lòng anh, mang tâm tư xấu mà ngây thơ.
Cậu hận nhà họ Trình như vậy,
Bọn họ để cậu sống giống như một con rối, nhìn thì cuộc sống ấy có vẻ đẹp đẽ, nhưng thật ra lại thối rữa đến tận xương tủy.
Trình Gia Văn, em đương nhiên muốn hủy hoại anh.