Lão công An Vịnh ở nước Mỹ gọi điện thoại nói, đem trai hắn muốn về nước chơi hai ngày, để hắn ở nhà đi. Thông báo xong chuyện này, hai người lại dăm ba câu nói hai câu nói chuyện, An Vịnh đối lão công hắn phản ứng lãnh đạm đã sớm không sao cả, dù sao ai chơi theo ý người nấy, vui vẻ là được. Ngược lại là chú em đã sắp đến, nghĩ đến hai người ở trên hôn lễ An Vịnh "Hỗ động", An Vịnh khó nhịn kẹp chặt phì mông, tao lãng vặn vẹo.
Cách ngày An Vịnh ngồi trên siêu xe từ Lý trạch đến sân bay đón chú em Lý Kính Chí, nhìn chú em mang kính râm đi tới oai hùng phong lưu, An Vịnh rộng mở lòng dạ đón đi lên, "Kính Chí đã lâu không thấy a ~".
Lý nhị công tử vốn dĩ chính là nhớ thương hương vị tao lãng chị dâu nên mới trở lại quốc nội, nhìn thấy phản ứng An Vịnh, nghĩ thầm tao hóa này phỏng chừng sau khi kết hôn cũng không thiếu lãng, "Chị dâu, đã lâu không thấy, lần trước gặp chị vẫn là ở trong hôn lễ của chị cùng anh trai, thật là làm người khó quên a ~", Lý Kính Chí tràn ngập tính ám chỉ liếʍ liếʍ môi, tay làm bộ lơ đãng xoa xoa mông càng thêm to mọng, cảm nhận được An Vịnh phối hợp vặn vẹo về phía sau, tà cười bắt tay đáp ở trên eo mảnh khảnh thủy xà.
An Vịnh oán trách liếc mắt một cái, "Chán ghét ~"
Lý nhị công tử xin khoan dung đến, "Rồi rồi, trở về sẽ nhận lỗi với chị dâu ~ em mấy ngày nay liền phải quấy rầy chị dâu ~" bàn tay trấn an xoa xoa vòng eo xúc cảm tốt đẹp.
"Nào có, không phiền toái ~" nói hai người lên xe trở lại Lý trạch, dọc theo đường đi ngẫu nhiên làm bộ lơ đãng xoa xoa nhũ, ta làm bộ vô tình sờ sờ dươиɠ ѵậŧ, trở lại Lý trạch, An Vịnh trong mắt đã tràn ngập xuân tình, hạ thể cũng ướt một khối to.
An Vịnh đẩy ra tay Lý nhị công tử như cũ tưởng làm càn, "Cậu vừa mới trở về ~ gấp cái gì nha ~~~ cậu đi trước tắm rửa một cái đổi quần áo, đến một lát cùng nhau ăn cơm trưa, không được sao ~~", thấy tao mỹ nhân đã bắt đầu dụ hoặc làm nũng, Lý Kính Chí cái hoa hoa công tử này nào có đạo lý không từ, xoa xoa phì mông theo lời về trong phòng mình.
An Vịnh phân phó vài món ăn Lý Kính Chí thích ăn xong cũng về tới trong phòng. Mới tới cửa, gấp không chờ nổi cách quần sờ sờ l*и da^ʍ đã tràn nước, "Ngô ngô ~~ ân ~ Kính Chí ~~ a ~~", qυầи ɭóŧ đã ướt không thành bộ dáng, nghĩ đến "Bữa tiệc lớn"lúc sau, hắn tùy tiện vỗ về chơi đùa một chút, liền bỏ đi qυầи ɭóŧ đặt ở trên ban công cách đối diện phòng đặc biệt gần, tao mông uốn éo uốn éo đi vào phòng tắm, thoải mái dễ chịu ngâm mình xong, ra tới thì thấy, qυầи ɭóŧ quả nhiên đã không có, An Vịnh tự nhiên biết qυầи ɭóŧ đi đâu, chỉ là kẹp chặt đùi ngọc ma xát lẫn nhau hai cái, kiều suyễn nói câu "Chán ghét ~".
Vì "Bữa tiệc lớn" này. An Vịnh cố ý chọn một kiện áo ngủ màu vàng cam đai đeo tơ lụa, hướng lên trên nửa hợp lại cái vυ" to mọng, đi xuống nửa che mông vểnh trơn trượt, lộ ra đùi ngọc trắng nõn thon dài, tảng lớn mẫu đơn thêu hoa bám vào trên cái vυ" cao ngất, che giấu núʍ ѵú tao tình.
Đối với gương nhìn trái nhìn phải, tổng cảm thấy quá mức trắng trợn táo bạo liền ít đi một tia da^ʍ mĩ kɧoáı ©ảʍ, vì thế hắn lại lỏng lẻo khoác một kiện áo ngoài tơ lụa cùng sắc, thoáng che lấp trụ quan giấu không được mị sắc, vừa lòng đi ra cửa phòng.
-Đôi khi cháu cũng thắc mắc cháu edit để tự mình đọc thôi mà sao nhiều bác đánh hơi được mà mò vào hay thế??? :))))