Lời Editor: Truyện này như kiểu 1 Series truyện của nhiều người khác nhau ấy, tớ cũng đọc đến đâu edit đến đó nên giờ mới để ý. Trong truyện có xen cả thời cổ đại của nhân vật khác vào không liên quan đến Trần Thanh nên là tớ cắt ra để làm riêng cho đỡ rối nhé ;) Có 1 bé nhân thê nữa cũng định tách ra nhưng mà lại quen biết Trần Thanh nên mình cũng để edit chung luôn <3 Mong các bạn đọc truyện vui vẻ và đừng Report tớ :))))
Chương 14: Nhân thê cùng đàn ông tán tỉnh trong phòng bếp.Sau khi Tần Trình trở về đối với Trần Thanh kiều mị niệm niệm khó quên, vì thế làm bộ lơ đãng ngẫu nhiên cùng Mộ Du nói đến hai người bọn họ cũng coi như là đã xác định, kêu bằng hữu tới trong nhà chơi. Mộ Du tuy rằng thấy kỳ quái thế nào đột nhiên nhắc tới chuyện này, lại cảm thấy Tần Trình xác thật nói rất đúng, hẳn nên làm tất cả mọi người đều biết mình rất hạnh phúc, vì thế đáp ứng.
Cảm thấy Tần Trình tri kỷ, hơn nữa Tần Trình gần nhất xác thật giảm bớt số lần cầu hoan làm hắn cảm thấy tự tại rất nhiều, tuy rằng thẹn thùng, Mộ Du vẫn là quyết định đêm nay để Tần Trình 'thực hiện được' một chút.
Tần Trình nhìn ái nhân ngượng ngùng không thôi, ôn nhu hôn môi Mộ Du, đem hắn ôm vào trong ngực, tắt đèn, "Anh biết lão bà thực không dễ dàng, không cần cố ý phối hợp làm chuyện đó với anh, em vui vẻ mới là tâm nguyện lớn nhất của anh." Trong lòng tuy rằng cảm thấy ái nhân khó có một lần hiến thân, nhưng nghĩ đến ngày mai liền sẽ thấy cái tiểu yêu tinh kia, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phỏng chừng đều phải dự trữ, hôm nay liền dồn lại.
Mộ Du cảm thấy được tôn trọng thỏa mãn ngủ.
Ngày hôm sau Tần Trình đi mua đồ ăn trở về, nhìn đến niệm tiểu tao hóa mình tâm tâm niệm đang ngồi ở trên sô pha cùng ái nhân nhà mình nói chuyện phiếm, nhìn đến chính mình thì đỏ mặt cúi đầu, thật là tú sắc khả xan.
Chẳng qua hôm nay lại khôi phục bộ dáng mộc mạc, Tần Trình đau lòng nghĩ cặp đại vυ" kia khẳng định bị bọc chặt, cái mông màu mỡ cũng bị vạt áo áo gió che đậy.
Trần Thanh ngượng ngùng lại hoảng loạn nhìn lão công bạn tốt, nghĩ thầm, "Thế nào giờ, lần trước ở trên xe bus hắn nói muốn ȶᏂασ l*и da^ʍ nhân gia... Chính là ở trong nhà hắn, Mộ Du còn nhìn đâu.. Hắn nếu thật sự, nhà người nọ muốn làm sao, hắn còn nhớ rõ chuyện này sao?"
Trần Thanh trong lòng suy nghĩ muôn vàn, trên mặt bình thản cùng Tần Trình chào hỏi, nhìn Tần Trình đi vào phòng bếp, mất mát cùng Mộ Du tiếp tục lúng ta lúng túng nói chuyện phiếm. Thời gian không sai biệt lắm, tất cả mọi người đều lục tục đi đến, ngồi ở phòng khách vô cùng náo nhiệt trò chuyện.
Trần Thanh vẫn luôn ngắm phòng bếp bên kia, cuối cùng khó xử cùng Mộ Du mở miệng nói, "Mộ Du, tớ đi vào giúp Tần Trình nấu cơm đi, tớ ngồi ở đây cũng không làm gì."
Mộ Du cũng cảm thấy Trần Thanh một người ngồi ở kia có chút xấu hổ, liền ngượng ngùng để hắn đi.
Trần Thanh đi đến cửa phòng bếp, lại có chút thẹn thùng, khϊếp đảm, "Nếu không trở về đi, như vậy hắn có thể cảm thấy nhân gia đặc biệt cơ khát hay không." Cuối cùng vẫn là đánh không lại niệm tưởng thật sự không minh bạch trong lòng, vào phòng bếp.
Mới vừa vào cửa đã bị một phen ôm đi vào, Trần Thanh thét chói tai nuốt ở yết hầu, tim đập nhanh mà bị ấn ở trên tường phòng bếp.
Còn không kịp nói chuyện, Tần Trình liền cao hứng hôn lên tới, gấp không chờ nổi hàm trụ môi anh đào nở nang của Trần Thanh, không ngừng liếʍ láp, chờ sau khi Trần Thanh khó nhịn khẽ mở, đầy đặn đầu lưỡi gấp không chờ nổi ôm lấy cái lưỡi đinh hương e lệ cùng múa lên. Hai đầu lưỡi đỏ tươi sắc tình khıêυ khí©h lẫn nhau, cơ khát mυ"ŧ vào nuốt nước miếng đối phương, Trần Thanh khó nhịn "Ngô ngô" rêи ɾỉ làm trong phòng bếp tăng thêm vài phần ngọt ngào.
Trần Thanh thon dài cánh tay ôm cổ lão công của bằng hữu, tay đối phương cũng không thành thật ôm eo thon, sờ vào trong quần áo, yêu thích không buông tay vuốt ve.
Chờ đến làm càn đầu lưỡi khinh nhục đủ rồi, Trần Thanh mới bị kiều suyễn không ngừng buông ra, mềm mại thỏa mãn rúc vào trong l*иg ngực Tần Trình, "Ngô ha ~~ ân ân ~~ anh ~ làm gì ~ đừng ~~ bên ngoài rất nhiều người ~~ ha ~"
Tần Trình chỉ là bất mãn nhướng mày, "Cưng đem đại vυ" anh yêu thích bọc đi lại?"
Trần Thanh xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ấp úng nói, "Cái gì.. Đại vυ" ~ anh ~ người khác sẽ nhìn chằm chằm ~~ không cần tức giận mà..." Mắt đẹp ướŧ áŧ thuận theo nhìn Tần Trình, nửa là hờn dỗi nửa là tâm động.
" Áo khoác rộng thùng thình như vậy người khác nhìn không ra được, ân? Đem đại bạch thỏ thả ra?" Tần Trình ái muội cách quần jean vuốt bờ mông mượt mà, buộc Trần Thanh làm ra càng nhiều động tác cảm thấy thẹn.
Trần Thanh má đào đỏ lên thẹn thùng đẩy đẩy Tần Trình, "Anh ~ Anh buông nhân gia ra trước ~~ có người tiến vào thì làm thế nào.. Nhân gia ~ sẽ cửi ~"
"Không ai tiến vào, anh giúp em? Ân?" Trần Thanh cúi đầu cam chịu, Tần Trình đem áo sơmi của tiểu yêu tinh đối diện cởi bỏ hai nút, có thể nhìn đến xương quai xanh tinh xảo cùng nhũ mương hơi hơi lộ ra, từ phía dưới đem bàn tay của mình mò vào, hai người rõ ràng nhìn thấy bàn tay to rộng nâng lên hai vυ" bị gắt gao thúc lên, vòng đến phía sau lưng một vòng lại một vòng mở ra vải trắng bao bọc, nhũ thịt trắng nõn béo mập một chút nhảy ra tới, một vòng cuối cùng bị văng ra cái vυ" lập tức căng phồng.
Tần Trình lấy ra vải trắng bao bọc ngửi một ngụm thật sâu, thẳng đem Trần Thanh xấu hổ đến hai mắt phiếm nước mắt, diễm sắc tươi đẹp, duỗi tay liền phải đi đoạt lấy.
"Về sau không được khi dễ vυ" da^ʍ của cưng, thứ này cũng đừng dùng, tịch thu." Nói xong, Tần Trình đem vải bọc nhét vào túi tiền mình.
"A ~ chán ghét ~~ anh ~~" Trần Thanh mới vừa làm nũng, đã bị Tần Trình một phen bế lên, đặt ở trên bàn đài, một đôi bàn tay thô to cách mỏng áo sơmi hơi sờ lên đại vυ" mềm mại mượt mà, thành thạo xoa nắn nhũ thịt căng bạo áo sơmi, làm càn nắn bóp thành các loại hình dạng, làm Trần Thanh hô hấp không xong, xuân sắc đầy mặt chống tay trên bàn dài, bàn chân nhỏ dài gợi cảm cọ xát chân Tần Trình.
"Ha ~ không cần a ~~ ân ân ~~ bên ngoài có người a ~~ không cần niết núʍ ѵú ~ ê a ~~ không cần ân a ~~ Tần ca ca ~~~" kiều nộn đầṳ ѵú cách áo sơmi bị người sắc tình đùa bỡn xoa niết, Trần Thanh mị ý mọc lan tràn cong eo, tay đặt ở trên vai Tần Trình, khó nhịn vuốt ve.
Trần Thanh mẫn cảm cảm giác được hoa môi đã thấm ra nhè nhẹ dâʍ ɖị©ɧ dính ướt qυầи ɭóŧ, ướt nhẹp dính ở bên nhau, l*и da^ʍ bị kí©h thí©ɧ càng ngứa, hắn chỉ có thể phối hợp đùa bỡn cái vυ" chính mình một chút một chút vặn vẹo thân hình như rắn nước cọ xát đùi mình, làm hai mảnh môi l*и không ngừng đè ép, giảm bớt ngứa ngáy làm người mất đi lý trí.
Trước mắt cũng không phải thời điểm tốt, nhưng hai người vẫn là nhịn không được an ủi lẫn nhau một phen.
Tần Trình cởi giày Trần Thanh, vuốt chân ngọc trắng nõn bóng loáng, thả ra lửa nóng đại dươиɠ ѵậŧ của mình cứng rắn, đem chân ngọc ngượng ngùng cong lên đặt ở trên dươиɠ ѵậŧ cực nóng của mình, "Ngoan Thanh Nhi, cũng sờ sờ căn này của Trình ca ca?"
Bị bỏng hoảng loạn cuộn tròn chân ngọc run rẩy dẫm trên đại dươиɠ ѵậŧ dữ tợn, gan bàn chân kiều nộn bị giận trương dươиɠ ѵậŧ thô ráp gian da^ʍ, Trần Thanh hạ thể càng ngứa.
"Ân ha ~~ không cần a ~~ đại dươиɠ ѵậŧ thật nóng ~~ cứng quá ~~ ân a ~~" Trần Thanh phối hợp đĩnh động đại dươиɠ ѵậŧ, thường thường dùng ngón chân trong suốt đáng yêu moi lộng một chút mã mắt sướиɠ khoái phun tinh, đùa giỡn hoạt động hai cái tinh hoàn cực đại, dươиɠ ѵậŧ được hầu hạ sướиɠ khoái uy hϊếp đối với nhân thê chủ động, Trần Thanh xuân tâm nhộn nhạo không ngừng, kɧoáı ©ảʍ từ lòng bàn chân kiều nộn truyền tới l*и da^ʍ rối loạn, ào ạt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt quần jean bên ngoài.
"Tao bảo bối nhi thật lợi hại, đại dươиɠ ѵậŧ lão công bị tao bảo bối nhi làm cho thoải mái muốn chết." Tần Trình không tiếc khen ngợi khen đến Trần Thanh tao mị không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể nhanh hơn tốc độ vuốt ve, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, khắc chế lại phóng đãng da^ʍ kêu.
"Ân a ~~ Trình ca ca ~~ lòng bàn chân nhân gia thật ngứa a ~ chạm vào thật nóng ~~ đại dươиɠ ѵậŧ cứng quá ân a ~~ Tần ca ca ~~ lão công ân ha ~~" da^ʍ từ diễm ngữ không ngừng từ cái miệng nhỏ mê người nhổ ra, Tần Trình mạnh mẽ đĩnh động phần eo, thẳng đến hai chân Trần Thanh bủn rủn bất kham, đại dươиɠ ѵậŧ mới nhảy dựng bắn tới trên chân trắng nõn.
Trần Thanh kiều suyễn xụi lơ ở trên bàn dài, được Tần Trình hầu hạ lau khô chân đi giày vào, hai chân chấm đất cả người đều như bay, lung lay hai cái, lại ngã xuống trong l*иg ngực Tần Trình, mềm mại ở trong l*иg ngực hắn vẽ vòng tròn, "Ân ~ nhân gia không đi được nữa ~"
"Lão công ôm ngươi", nói xong thật sự đem Trần Thanh bế công chúa đi đến bên cửa sổ, để Trần Thanh mở ra cửa sổ phân tán hương vị, lại đem Trần Thanh đặt ở trên bàn đài, chính mình tiếp tục nấu cơm.
Hai người thường thường tiếp cái hôn ngọt ngào sắc tình, vỗ mông sờ vυ", ngẫu nhiên nói lời thô tục hàm nghĩa mịt mờ, làm đến không khí càng thêm kiều diễm.
"Thanh Nhi, buổi tối ở lại đi. Anh sẽ nói với Mộ Du." Tần Trình tràn ngập ám chỉ nói.
Mỹ diễm nhân thê đối với lời mời dụ hoặc trần trụi, khóe mắt đuôi lông mày để lộ ra hoặc nhân phong tình, "A.. Không tốt lắm đâu.. Anh cùng Mộ Du.. Nhân gia.."
Trần Thanh nghĩ đến buổi tối chỉ cách một tường, hai người sau lưng Mộ Du... L*и da^ʍ chưa được thỏa mãn lại mấp máy, chỉ phải e lệ tâm động đáp ứng Tần Trình.
Thời điểm Mộ Du đi vào, hai người thần sắc như thường đang nấu cơm, "Hai người các cậu làm cái gì thế?"
Trần Thanh mặt ửng đỏ như cũ, "Nói cậu đó~ nói cậu thật hạnh phúc, có lão công thương cậu như Tần Trình." Nói đến Mộ Du thần sắc đắc ý không thôi. (Tội bé J)) )
Tần Trình hài hước nhìn Trần Thanh, tay mịt mờ sờ phì mông, Trần Thanh lại mặt đỏ hồng không nói.
Bạn bè Mộ Du đều ngồi vào trên bàn cơm, mọi người náo nhiệt bắt đầu ăn cơm nói chuyện phiếm, Tần Trình nỗ lực biểu hiện là một cái lão công ba tốt, các loại săn sóc phục vụ. Mộ Du toàn bộ quá trình biểu hiện đặc biệt thanh cao lại kiêu ngạo.
Trần Thanh không cam lòng nhìn một đôi bằng mặt không bằng lòng, nhẹ nhàng nhấc chân dẫm tới hạ bộ Tần Trình, nhẹ nhàng nghiền áp. Tần Trình dừng một chút, ngẩng đầu nhìn phía Trần Thanh, tay trấn an sờ sờ chân Trần Thanh, lúc này mới bỏ qua.
Buổi chiều Mộ Du quả nhiên mời Trần Thanh ở lại, Trần Thanh chối từ hai lần cũng liền ở lại. Buổi tối sau khi tất cả mọi người đều đi vào giấc ngủ, Tần Trình trộm mò đến trong phòng Trần Thanh cách vách, quả nhiên nhìn đến ăn mặc gợi cảm áo ngủ tư thái mạn diệu mỹ nhân ở dưới đèn e lệ ngượng ngùng chờ chính mình rủ lòng thương.
"Tiểu yêu tinh chủ động như vậy a!" Tần Trình trêu đùa mỹ diễm nhân thê thẹn thùng, quả nhiên nhìn đến đối phương khóe mắt một mảnh đỏ tươi giận chính mình liếc mắt một cái, "Anh.. Anh chán ghét ~~ còn đưa cho nhân gia quần áo như vậy ~~ anh có phải hay không đã sớm có chuẩn bị muốn..."
"Đúng vậy, Trình ca ca đã sớm chuẩn bị hảo hảo ȶᏂασ một chút tao bảo bối nhi tiểu l*и da^ʍ, bảo bối nhi thích sao?" Nói bỏ đi quần cộc, đẩy gục bạch cơ thắng tuyết mỹ diễm nhân thê.
"A ~" Trần Thanh cả mặt thẹn thùng, "Đừng ~ Mộ Du.. Còn ở cách vách đâu ~~~ chúng ta không thể ~~"
"A? Như vậy a, kia tao bảo bối nhi chờ lát nữa phải nhớ nhỏ giọng điểm da^ʍ kêu." Tần Trình không đợi Trần Thanh chống cự nữa, thẳng hôn lên cái miệng nhỏ đang khẩu thị tâm phi, không ngừng khıêυ khí©h tìиɧ ɖu͙© Trần Thanh.