Chương 26: Gọi là nốt ban xuất huyết cơ học

58.

Tôi tự nhận bản thân từng trải qua mưa gió, đã duyệt qua không ít phim tình cảm nhưng nghe lời thoại này vẫn bị mềm cả chân.

Cái này ai mà chịu được!?

Ai chịu được!?

Ngăn đựng đồ bí mật của Ngụy Nam Lâm cứ như túi thần kỳ của Doraemon, chẳng qua của người ta toàn đồ đứng đắn, của Ngụy Nam Lâm toàn đồ không đứng đắn.

Có một hộp chuyển phát nhanh vẫn chưa bóc, Ngụy Nam Lâm lấy cái kẹp sách kim loại trong quyển sách ở đầu giường làm dao, rạch một đường lên băng keo, mở hộp ra.

"Cái này là gì vậy?"

Mới đầu tôi không nhận ra, còn tưởng là một cái micro, đến khi mở tờ hướng dẫn sử dụng mới biết nó là đồ làm sạch ("cửa" sau).

Còn chuẩn bị rất chu toàn!

Tôi nhìn thoáng qua Ngụy Nam Lâm, lắc đầu.

Đã từng nghe nói qua nhưng chưa được dùng qua, trong truyện đam mỹ H văn lại hay bỏ qua phần này, vì có vẻ không tao nhã cho lắm khi nhắc đến.

Một tay Ngụy Nam Lâm xách hộp, một tay ôm bả vai tôi, đi hướng về phía nhà vệ sinh, "Anh dạy em."

"Này..." Tưởng tượng cảnh phải cởi sạch trước mặt người khác, đầu óc tôi hơi nóng lên, căng thẳng nói: "Không không không cần đâu, anh nói qua cách dùng cho em là được rồi."

"Chúng ta cùng nghiên cứu."

Thật không dám giấu, thân là bạn trai sống chung với anh ấy, chung chăn chung gối một thời gian rồi nhưng hai người chúng tôi vẫn không phát triển được tới bước kia, cùng lắm là chỉ sợ ngực sờ lưng, phần từ thắt lưng đổ xuống không thăm dò đến.

Mối quan hệ cực kỳ thuần khiết, đùng một cái nhảy tới bước thẳng thắn trần trụi trước mặt nhau, tôi không thể không xấu hổ.

Ngụy Nam Lâm đọc tờ hướng dẫn sử dụng, bộ dạng nghiêm túc giống hệt ngày thường ngồi viết tiểu thuyết, không nói không cười.

Không hiểu sao tôi lại thấy buồn cười.

Ba phút sau, anh ấy gấp tờ hướng dẫn sử dụng lại, nói với tôi: "Tiểu Sơ, cởϊ qυầи ra."

!!!???

"Anh đừng có dùng cái khẩu khí này nói chuyện với em! Có cảm giác như đang chuẩn bị tiêm cho trẻ ấy!"

Ngụy Nam Lâm mỉm cười: "Ngoan, cởϊ qυầи ra."

"Càng giống dỗ trẻ trước khi tiêm phòng hơn!"

Ngụy Nam Lâm: "Vậy em muốn anh nói thế nào?"

Tôi nắm vai anh ấy xoay 180 độ, đẩy mạnh một cái, "Em muốn anh ra ngoài, em tự xem!"

Rầm —

Cửa phòng vệ sinh bị khóa lại.

Tôi ngồi trên bồn cầu nghe tiếng bước chân nôn nóng ở ngoài cửa, tưởng tượng bộ dạng đi qua đi lại của Ngụy Nam Lâm, giống hệt một người cha già đang đứng ngoài phòng sinh chờ vợ mình sinh con vậy.

"Xong chưa?" Ngụy Nam Lâm gõ cửa.

"Chưa!" Tôi trợn mắt, "Làm gì mà nhanh được thế! Em mới bắt đầu thôi!"

"Ừm..."

Một lát sau, lại có tiếng gõ cửa.

"Tiểu Sơ, có đau không?"

"Có phải sinh con đâu?!" Tôi nhíu mày, "Anh đừng có đi lại ở bên ngoài nữa, em càng căng thẳng!"

Tiếng bước chân đã ngừng nhưng tôi vẫn nhìn thấy Ngụy Nam Lâm đang dán cả người vào cửa thông qua lớp kính mờ.

"....." Tôi thở dài, "Anh, anh có thể về phòng trước được không? Khi nào em xong sẽ ra."

"Ừm." Thân ảnh rời đi chưa bao lâu lại lén quay trở lại.

Tôi nghiến răng: "Anh nghĩ là em không nhìn thấy anh à?!"

Ngụy Nam Lâm hết cách, ngoan ngoãn trở về phòng.

007 đang ngủ ở phòng khách bị tiếng động phía bên này đánh thức, vươn đầu ra khỏi ổ chó.

Nó nhìn thấy đèn phòng ngủ và phòng tắm đều sáng.

Cún nhỏ này bình thường có đam mê ngồi chờ chủ nhân đi vệ sinh, không chút do dự chạy vào, cào mấy đường lên cửa phòng tắm, nhận được là mấy món đồ như tất, vớ của Ngụy Nam Lâm.

Sau đó 007 bị xách cổ ra nhốt bên ngoài, nhưng nó vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục cào cửa.

"Gâu!"

"Không được kêu!" Ngụy Nam Lâm răn đe cách một cánh cửa, "Mày không được kêu khi tao chưa cho phép."

59.

......

60.

Những suy đoán trước đó của tôi đều sai hết, Ngụy Nam Lâm không chỉ không bất lực mà còn ngược lại.

Một khi cởi bỏ phong ấn, không thể vãn hồi.

Phòng tắm một lần, phòng ngủ hai lần, lúc sau đi tắm lại một lần nữa.

Tố chất thân thể vô cùng tốt, bình thường đi tập thể dục không phải vô ích.

Mấy cái tiểu thuyết BL đó không gạt người.

Cấm dục công, một khi đã "lâm trận", hoàn toàn không phải là người.

[Tôi đã bị vắt sạch.jpg]

61.

Hai bên đùi mỏi nhừ, Ngụy Nam Lâm hầu hạ tôi tắm rửa xong, ôm tôi về lại giường ngủ.

"Có đau lắm không?" Ngụy Nam Lâm lấy một tuýp thuốc mỡ trong tủ thuốc ra, "Em nghiêng qua để anh xem thử."

Chỗ này là chỗ có thể tùy tiện để cho người khác xem à?!

Tôi vừa bực vừa thẹn, chui vào ổ chăn cằn nhằn: "Đừng có làm ra vẻ rất quan tâm nữa, vừa rồi là ai không chịu dừng lại hả?"

Ngụy Nam Lâm "ây da" một tiếng, ôm cả tôi và chăn vào lòng, hôn lên trán tôi: "Tại em cứ câu dẫn anh."

"Ai câu dẫn anh?!" Tôi trừng mắt, "Em đã bảo là thôi rồi!"

"Nhưng rõ ràng là em cũng chưa thỏa mãn mà?"

"Thỏa thỏa cái rắm!" Tôi tức đến phồng mũi, trùm kín chăn lên đầu, "Vậy mà cũng đòi làm bác sĩ, mắt với chả mũi."

Ngụy Nam Lâm ra chiều rất ấm ức: "Lần đầu tiên mà, anh muốn tạo ấn tượng khắc sâu một tí."

Khắc quá cmn sâu luôn!

Ngụy Nam Lâm như một đứa trẻ làm sai, nhỏ giọng dỗ dành tôi: "Lần sau anh sẽ cẩn thận, chúng ta có thể chọn một từ khóa gì đó, khi nào thực sự chịu không nổi nữa em hãy nói từ này, anh nhất định sẽ dừng lại."

"Từ gì?"

"Pneumonoultramicroscopicsilicovolcanokoniosis."

"Đây là từ đơn á?"

Ngụy Nam Lâm cười to, "Có từ này mà, bệnh bụi phổi."

"Em thấy anh muốn em chết sớm thì có."

"Đùa thôi. Lần sau chỉ cần em nói, anh sẽ thu tay kịp thời." Ngụy Nam Lâm chần chừ hai giây, nói tiếp: "Lần này là anh không tốt, phạt anh làm việc nhà thay em một tháng nhé?"

Mắt tôi sáng lên, xốc chăn lên, lẩm bẩm: "Chui vào đi, ôm một cái."

Ngụy Nam Lâm bật cười, chui vào ổ chăn, cánh tay vòng qua thắt lưng tôi, nhanh chóng ôm tôi vào ngực.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi trần trụi ôm nhau, tôi có thể cảm nhận được cơ ngực và cơ bụng săn chắc trên người anh ấy, nghe được tiếng tim đập của đối phương ở khoảng cách gần, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh ấy.

Tôi ngửa đầu lên hỏi: "Em muốn tạo ô mai, anh có để ý không?"

"Không." Ngụy Nam Lâm mỉm cười trả lời, "Nhưng mà em có biết cái này từ đâu mà ra không?"

Tôi lắc đầu.

"Là do các mao mạch nhỏ dưới da bị vỡ dưới tác động của ngoại lực, có tên gọi chung là nốt ban xuất huyết cơ học. Vùng da cổ khá mỏng nên khuyến khích không nên dùng lực quá mạnh, nếu không sẽ gây tổn thương lên động mạch, ảnh hưởng tới con đường di chuyển của máu, gây nguy hiểm khó lường trước được."

"....." Bầu không khí lãng mạn mất sạch.

Ngụy Nam Lâm dâng cổ mình lên, ngón trỏ chỉ chỉ vào một vị trí, "Tới đi, chú ý lực độ."

"Bỏ đi. Em không muốn anh chết đâu, một xíu khả năng cũng không được."

Ngụy Nam Lâm nở nụ cười: "Vậy thì để anh làm cho em một cái." Nói xong lập tức chui sâu hơn vào chăn.

Mái tóc ngắn của Ngụy Nam Lâm cọ lên da tôi, hơi ngứa, ngực bị gặm cắn liếʍ mυ"ŧ, đến khi rời ra có thêm một dấu hôn đỏ tươi xinh đẹp.

"Có kỹ thuật phết."

Ngụy Nam Lâm cười đắc ý.

Tôi cũng há miệng cắn một cái lên ngực anh ấy.

"Ây ây ây... nhẹ thôi... ngứa..."

*** Hết chương 26