Khi bữa tiệc rượu gần kết thúc cũng là lúc trời chập choạng tối, Mạc Nhiên đi rồi không quay lại nữa, trong lòng Tần Lăng cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng nhìn người đang ngà ngà say trước mặt, hắn lại rót tiếp một ly rượu đầy đưa về hướng Tống Nam Dương nói: "Nào Tống huynh ta mời huynh thêm ly nữa, hai ta mới gặp mà như tri kỉ, chỉ hận không thể gặp huynh sớm thêm một chút."
Tống Nam Dương hai má đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ cầm lấy ly rượu: "Nói rất hay... chỉ hận không thể gặp sớm hơn... uống!" Hắn đã say đến mức nói không ra chữ, cầm ly rượu lên chưa kịp đưa đến miệng đã làm rơi xuống dưới đất, đầu gục xuống bàn thϊếp đi.
Tần Lăng giả vờ lay vài cái: "Tống huynh, huynh say rồi sao?" Thấy không có phản ứng gì hắn mới đẩy cô nương bên người mình ra, loạng choạng đứng dậy nói với mấy người khác: "Đại nhân của các người say rồi, nhớ hầu hạ cho tốt."
Người hầu rượu Tần Lăng từ đầu đến giờ là Tiểu Mai, nàng thấy hắn cũng say như sắp ngã, chạy lại ôm lấy cánh tay Tần Lăng mỉm cười nói: "Công tử say rồi, để tiểu nữ đưa người về."
Tần Lăng đẩy tay nàng ra vẫy vẫy hai tên gia đinh bên cạnh: "Sao ta nỡ để một cô nương đưa ta về, ở lại hầu hạ đại nhân của nàng cho tốt đi."
Nói rồi hai tên gia đinh mỗi người một bên đỡ hắn về phòng, hắn vừa đi vừa lảo đảo như muốn dựa hẳn vào người bên cạnh. Tống Nam Dương đã cho người chuẩn bị phòng cho họ từ trước, hai hạ nhân đưa Tần Lăng vào một phòng trống, đỡ hắn lên giường ngay ngắn xong đóng cửa đi ra ngoài. Khi thấy mọi thứ đã trở về yên tĩnh, Tần Lăng mới ngồi dậy, khuôn mặt trở về nét bình thường không có vẻ gì là say rượu.
Không ngoài dự tính một lúc sau có tiếng gõ cửa, hắn dùng khăn tay lau vết son trên mặt, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Tần Lăng nhìn Mạc Nhiên y đã thay một bộ y phục khác, lại là bộ màu trắng thường ngày. Hắn có chút tiếc nuối, bộ đồ màu lam kia nhìn đẹp hơn. Minh Nghi nhìn hắn trêu chọc: "Tần Lăng công tử thật là có số đào hoa, đi đâu cũng có mỹ nữ vây quanh, sao rồi? Đã kịp thưởng thức cô nào chưa?"
Tần Lăng không trả lời, khẽ nhìn về phía Mạc Nhiên xem thử sắc mặt, thấy y không có vẻ gì là quan tâm đến chuyện này hắn mới cau có nói với Minh Nghi: "Điều tra được gì không?"
"Cạnh tiểu viện này chính là tàng thư các, thường thì mọi sổ sách ghi chép lại rồi được để trong đó. Bao lâu nay không ai đến điều tra nên ta nghĩ, sổ sách trong suốt mấy năm qua đều ở trong này." Sở Tiêu hơi nhíu mày, nói: "Chỉ là hắn biết chúng ta sẽ đến nên sổ sách trong năm nay có thể bị mang đi sửa lại, khả năng tìm được hơi thấp."
Tần Lăng vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng chưa chắc, làm lại sổ sách tốn không ít thời gian. Từ lúc truyền ra tin chúng ta sẽ đến đây chưa đến mười ngày, thời gian gấp gáp có lẽ hắn vẫn chưa kịp làm xong."
Minh Nghi: "Nhưng hắn cũng có thể mang sổ sách đi nơi khác làm, đâu nhất thiết sẽ để ở đây?"
Mạc Nhiên lúc này mới nói: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, trong này chất nhiều sách như thế dù có tìm cũng không dễ, tội gì phải đi nơi khác làm để người ta nghi ngờ. Hơn nữa đây là phủ của hắn, ai ra vào còn qua được con mắt của hắn sao?"
Sở Tiêu nói: "Lúc nãy khi ta đi qua thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, có khi họ đang gấp rút hoàn thiện cũng nên."
Minh Nghi: "Vậy chúng ta phải làm sao mới vào trong được?"
Tần Lăng: "Cứ đợi đến nửa đêm xem."
Sau khi thỏa thuận được bước tiếp theo ba người rời khỏi phòng, nhìn thấy bóng lưng của Mạc Nhiên hắn ngập ngừng rồi gọi: "Mạc Nhiên... "
Mạc Nhiên nghe tiếng, bước chân dừng lại. Tần Lăng nhìn hai người kia đi khuất mới ngập ngừng nói: "Chuyện lúc nãy... "
Mạc Nhiên: "Ừm?"
Tần Lăng gãi đầu, hắn định nói xin lỗi vì để y cảm thấy khó chịu, thế nhưng lời đến miệng lại không biết nói thế nào.
"Nếu Tần công tử không định nói thì ta đi trước."
Hắn thấy y sắp đi vội vàng nói: "Ta xin lỗi, lúc nãy ta không cố ý nhìn ngươi bị trêu chọc."
Mạc Nhiên: "Chỉ vậy thôi sao?"
Tần Lăng: "...Ừ."
Mạc Nhiên không nói một lời chỉ cười một cái rồi bước ra cửa, Tần Lăng nghĩ y đã giận không biết nghĩ gì mà nắm tay y kéo lại. Mạc Nhiên bị một bàn tay khác giữ lấy, nhíu mày nói: "Tần công tử, ta mới tắm xong đừng để ta phải đi thay bộ y phục khác."
Tần Lăng nhìn lại người mình toàn mùi son phấn và rượu, ngượng ngùng bỏ tay ra. Cũng không nói thêm được gì chỉ đành nhìn y rời đi, sau khi Mạc Nhiên đi khuất hắn mới ngồi xuống ghế ôm lấy đầu lẩm bẩm: "Mình làm sao thế này? Y thích giận thì giận liên quan gì đến mình chứ?!"
Hắn bực bội trút bỏ sạch bộ y phục trên người ném xuống dưới đất, ra bên ngoài dội cho mình một chậu nước lạnh, lau chùi sạch sẽ mùi trên người.
---
Đến nửa đêm khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, có bốn người nấp sau bức tường rình mò, Minh Nghi hỏi Tần Lăng: "Ngươi có chắc tên Tống Nam Dương kia không phát hiện không?"
Tần Lăng: "Yên tâm đi hắn bị ta chuốc cho say mèm rồi, ít ra phải sáng mai mới dậy được."
Minh Nghi: "Không phải ngươi vẫn tỉnh táo đứng đây đó sao? Ai mà biết hắn cũng thế."
Tần Lăng: "Ngươi thôi nói gở đi, tóm lại nếu hôm nay không lấy được hôm khác sẽ càng khó hơn, phải mau tranh thủ."
Minh Nghi cũng thôi không nói nữa, nhìn về phía cánh cửa phòng vừa đóng. Một tên nhìn giống như thư sinh đi ra, khóa chặt cửa lại ngó ngàng xung quanh rồi rời đi. Sở Tiêu đợi hắn đi khuất ra hiệu: "Đi."
Sở Tiêu dùng một cái móc sắt dễ dàng phá khóa, mở cửa đi vào. Tần Lăng nói: "Ta ở đây canh mau tìm đi."
Tàng thư các ở đây khá lớn thu thập đủ mọi loại sách, mới bước vào Minh Nghi đã há hốc mồm: "Trời đất ơi, nhiều thế này tìm đến bao giờ?"
Từng chồng sách được xếp lên nhau thành từng dãy, ở đây tổng cộng hơn mười dãy mỗi dãy đều cao hơn đầu người, nhìn qua cũng gần chục nghìn cuốn, để tìm được sổ ghi chép họ cần đúng là mò kim đáy bể.